Tần Thiệu Quân chép chép miệng, dùng một loại ngữ khí vô cùng cảm khái buồn bã nói: "Tía má ơi, tên Lục Thánh này năm nay mới mười bảy tuổi a..."
Đông Tình Tuyết nhìn không chớp mắt vào thiếu niên ở trung tâm bắn ra hào quang bốn phía, nàng thình lình nói ra một câu: "Ngươi nói xem Lục Thánh có khả năng Đăng Long hay không?"
Tần Thiệu Quân mãnh liệt quay đầu lại, mở to hai mắt theo bản năng muốn nói chút gì đó, nhưng rất nhanh liền lắc đầu nói: “Không biết, tôi không biết...”
Lúc này ba người Hình Chí đã hoàn toàn bối rối.
15 bình dị tủy dịch!
Đỡ một quyền của tông sư!
Hơn 50 vạn chiến lực!
Mấy từ trong lời nói của Du Phi Dực khiến cho đầu óc bọn họ ong ong, thân thể cũng rung động theo.
Tuy bọn họ đã sớm biết mình cùng Lục Thánh chênh lệch rất lớn, nhưng không nghĩ tới sẽ lớn đến loại trình độ này.
Hơn 50 vạn sức chiến đấu là khái niệm gì?
Nói cách khác Lục Thánh tại võ giả cấp bốn mà đã có sức chiến đấu của võ giả cấp sáu, vậy hắn có thể khiêu chiến vượt qua hai đại cảnh giới.
Đợi đến khi Lục Thánh đạt tới võ giả cấp năm hay cấp sáu thì sức chiến đấu của có thể sẽ trực tiếp phá một trăm vạn hay không?
Lục Thánh không phải tông sư nhưng lại hơn hẳn tông sư!
Mấu chốt nhất là Lục Thánh đã sớm đả thông đường tới cấp bảy, vì hắn đã sớm ngưng tụ ra ý chí võ đạo của mình.
Mười vầng mặt trời rực rỡ chói mắt kia chính là minh chứng tốt nhất.
Lực lượng của Lục Thánh bàng bạc che lấp hết thảy, cứng rắn tiếp lấy một quyền của tông sư Du Phi Dực, chỉ là dư chấn mà đã làm cho ba người Hình Chí có loại cảm giác da đầu tê dại, cả người run rẩy.
Bọn họ làm sao có thể so với Lục Thánh? Bọn họ lấy cái gì để so với Lục Thánh đây?
Đáng giận nhất chính là năng lực hấp thu dị tủy của Lục Thánh cũng gấp mấy chục lần bọn họ.
Nói cách khác, cho dù cơ hội đồng dạng bày ra trước mặt bọn họ nhưng bọn họ cũng hoàn toàn cạnh tranh không lại Lục Thánh.
Ngươi nói xem có tức hay không? Có tuyệt vọng hay không?
...
“Thì ra ta đã hấp thu nhiều dị tủy dịch cấp bốn như vậy?”
Lúc này Lục Thánh mới ý thức được điểm này.
“Trách không được tại sao vừa nãy ta cảm thấy năng lượng bên ngoài nhiều đến mức khoa trương, thì ra là vẫn luôn có sự bổ sung cuồn cuộn không ngừng.
Nghĩ tới đây, Lục Thánh nghiêm túc nói với Du Phi Dực một câu: "Đa tạ Du sư tọa.”
Một, hai bình dị tủy dịch thì còn có thể tính, nhưng tận mười lăm bình thì Du Phi Dực lần này đối với hắn có tình cảm có chút lớn.
Du Phi Dực khoát tay, thản nhiên nói: "Không cần cám ơn ta, đợi đến lúc ngươi ra chiến trường giết chết mấy con dị thú cường đại thì sẽ không tính là lãng phí những dị tủy dịch của quân khu phía đông chúng ta.”
Lục Thánh gật đầu, nói: "Ta nhớ kỹ.”
Sau đó có người đưa khăn mặt lên, Lục Thánh lau sạch vết nước trên người, thay quần áo xong rồi đi theo đám người Đông Tình Tuyết rời đi.
...
Ba ngày sau, trên bầu trời Thành Lương của tỉnh Đông Ninh.
Một chiếc trực thăng chiến đấu siêu lớn màu đen "vù vù" bay qua một ngọn núi thấp và mở ra cửa cabin.
“Lục Thánh, ngươi xác định xuống chỗ này sao?” Cuồng phong tràn vào cabin, thổi bay mái tóc Đông Tình Tuyết.
Lục Thánh đeo ba lô màu đen cầm lấy cửa cabin, quay đầu nhìn Đông Tình Tuyết cười nói: "Ở đây ít người.”
Đông Tình Tuyết gật đầu, nói: "Vậy chờ cho trực thăng hạ xuống chút nữa ta sẽ thả thang dây xuống."
“Không cần.” Không đợi Đông Tình Tuyết kịp phản ứng, Lục Thánh bỗng nhiên buông tay cầm cửa cabin máy bay ra, hắn thả người nhảy xuống phía dưới.
“Đông tổng giáo quan, tạm biệt.”
Đông Tình Tuyết sững sờ nhìn Lục Thánh ở trước mắt nhanh chóng nhỏ đi, đầu óc nàng còn chưa tỉnh táo lại.
Tần Thiệu Quân mãnh liệt nhào tới, thò đầu ra ngoài cabin xem xét mà trợn mắt há hốc mồm.
"Vãi, tiểu tử này không muốn sống nữa sao? Nơi này cách mặt đất ít nhất còn có hơn hai trăm mét, mà hắn cõng cũng không phải là dù a!"
Đông Tình Tuyết cũng đã khôi phục bình tĩnh, thản nhiên nói: "Không cần quan tâm hắn, khẳng định hắn sẽ không ngã chết. Đừng quên hắn còn là một vị tinh thần niệm sư cấp ba, tinh thần lực của hắn so với ta còn cường đại hơn rất nhiều."
“Cũng đúng...” Tần Thiệu Quân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, bất chợt lại lắc đầu, vẻ mặt phức tạp cảm thán: "Tên Lục Thánh này thật sự là một kẻ điên."
...
Tại Thành Lương, trên Hoàng Diệp Sơn.
Hoàng Diệp Sơn không tính là khu du lịch gì, phong cảnh cũng không tính là đẹp, nhưng nó thắng ở vị trí yên tĩnh, không khí trong lành, cho nên ngày thường cũng có một số người tới leo núi rèn luyện, dạo chơi giải sầu.
“Cha có mệt không?”
"Không mệt, cha chính là võ giả cấp 4, giá trị khí huyết hơn hai trăm, cường tráng đến mức có thể khiêng lên mấy con trâu, ngươi có nặng bao nhiêu đâu thì ta làm sao sẽ mệt được." Người đàn ông trung niên mặc quần áo thể thao màu xám cười ha hả đáp lại đứa con trai trên lưng.
Hắn thậm chí còn có dư lực giơ một tay so sánh với con trai, biểu hiện cơ bắp cường tráng dưới quần áo của mình.
Lúc này trên đỉnh núi bỗng nhiên vang lên một mảnh âm thanh hít vào khí lạnh, thậm chí còn có người nhịn không được mà kêu lên.
Đó là một thiếu niên có tướng mạo cực kỳ trẻ tuổi, nhìn qua cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, là bộ dáng học sinh trung học.
Nói cách khác, vị học sinh trung học này đã không mang theo bất luận đạo cụ phòng hộ gì mà trực tiếp từ hai trăm mét trên không hạ xuống, hơn nữa hắn còn lông tóc không bị tổn thương.
Rất nhiều người đều bối rối, há to miệng mà một câu cũng nói không nên lời.
Thiếu niên kia tựa hồ cũng phát giác đám người chung quanh có chút nhiều, hắn nhíu mày lắc mình một cái, trong nháy mắt hắn liền biến mất tại chỗ.
…