"Nội kình còn đang không ngừng sinh sôi cuồn cuộn, có thể cần nửa tháng thậm chí một tháng thời gian mới có thể sinh sôi xong toàn bộ."
“Nhưng mà kỳ quái chính là nội kình của ta dĩ nhiên lại là màu vàng.”
Lục Thánh nhìn xem hai tay của mình, đó là hai bàn tay trắng như ngọc, nhìn qua liền cho người ta một loại cảm giác cứng cỏi không thể phá vỡ.
Tựa như Du Phi Dực đã nói lúc trước, đó là kim cốt ngọc cơ, là biểu tượng của tông sư.
Chỉ có giá trị khí huyết đột phá một vạn điểm thì huyết dịch gân cốt sẽ ngưng luyện đến một cái cực hạn, chỉ có trên người tông sư mới có thể xuất hiện loại dị tượng này.
Nhưng Lục Thánh chỉ vẻn vẹn là cấp bốn mà đã đạt tới. Vậy đã đủ thấy Bất Hủ kim thân cường đại cỡ nào.
Dưới làn da như ngọc của mình, Lục Thánh có thể cảm nhận rõ ràng nội kình như từng con chuột nhỏ đang lăn lộn trong mạch máu, chúng như muốn phá ra ngoài nhưng lại bị da thịt ngăn cản.
Đây là hiện tượng bình thường, và chỉ có võ giả đạt tới cấp năm để nội kình lột xác thành cương khí, như vậy kình lực mới có thể đột phá gông cùm xiềng xích của da thịt mà nổi lên bên ngoài cơ thể.
Lục Thánh rất kinh ngạc vì thấy màu sắc nội kình của mình. Bởi vì theo hắn được biết, nếu như không phải võ giả có được thiên phú đặc thù để nội kình mang theo nguyên tố chi lực, vậy thì võ giả cấp 4 bình thường nội kình hẳn là đều có màu trắng. Mà nội kình càng trắng thì càng chứng minh cường độ nội kình càng cao.
Nhưng Lục Thánh thì lại khác, nội kình mà hắn sinh ra lại có màu vàng nhạt, tỏa ra ánh sáng rực rỡ rất đẹp đẽ.
Lục Thánh không rõ ràng lắm các võ giả cấp 4 khác có nội kình màu trắng mạnh bao nhiêu, nhưng hắn biết rõ nội kình màu vàng nhạt của hắn khẳng định cường hãn hơn nhiều so với nội kình màu trắng bởi vì bên trong nó tràn ngập một cỗ lực lượng cường đại rất có tình xâm lược phá hoại, bá đạo vô cùng.
Hơn nữa nội kình màu vàng nhạt này vẫn còn có thể tăng lên cường độ.
"Đợi đến khi tất cả nội kình sinh sôi hoàn tất, ta có thể cân nhắc dùng tự nhiên hô hấp pháp để chậm rãi rèn luyện."
“Đến lúc đó nói không chừng ta còn có thể đem nội kình màu vàng nhạt này hoàn toàn rèn luyện thành nội kình màu vàng.”
“Nói như vậy cương khí sau này ta luyện ra có chín phần mười cũng là màu vàng."
Lục Thánh lại thử hoán đổi hô hấp pháp, kết quả hắn cũng đạt được kim sắc phong, kim sắc hỏa, kim sắc lôi cùng kim sắc thổ.
“Vậy cũng rất tốt!” Lục Thánh tự an ủi mình. "Như vậy về sau mỗi lần ta ra tay đều sẽ mang theo ánh sáng màu vàng rực rỡ vô cùng phong cách, tràn đầy bức cách.”
Thăng lên cấp bốn về sau Lục Thánh có quá nhiều phương diện cần cân nhắc, nghiên cứu.
Nếu không phải vì chuyện khảo hạch tinh thần niệm sư mà không thể không đến Thành Lương một chuyến, vậy Lục Thánh đều muốn trực tiếp bế quan đến khi thi tốt nghiệp trung học mới lại đi ra.
Hắn cũng không có biện pháp, bởi vì khảo hạch tinh thần niệm sư xong thì hắn mới có thể đăng nhập tinh võng. Hơn nữa tinh thần niệm sư đối với kỳ thi tốt nghiệp trung học còn có thêm điểm, mà số điểm cộng thêm còn rất lớn.
Két!!!
Một đạo thân ảnh đột nhiên dừng lại ở giữa quốc lộ dưới chân núi.
Một chiếc xe taxi phanh gấp một cái rồi dừng lại, tài xế taxi kinh hãi quá độ mà hạ cửa sổ xuống mắng mỏ.
“Đậu xanh rau má, ngươi muốn chết thì cứ chết, nhưng đừng có kéo lão tử chết theo ngươi a!”
Hắn còn chưa mắng xong thì liền nhìn thấy một thiếu niên cao ngất tuấn tú đứng trước xe hắn, trong tay còn giơ mấy trăm đồng tiền mặt, cười nói: "Bác tài, dẫn ta đến khu thương mại gần nhất, tất cả chỗ này đều là của ngươi."
Tài xế taxi hung hăng nuốt nước miếng một cái rồi nói: "Khốn kiếp! Lên xe!"
...
Một giờ sau, Lục Thánh thay một đôi giày mới từ trong trung tâm thương mại đi ra, hắn tiện tay ném đôi giày rách không còn đế giày vào thùng rác.
Sau đó hắn lao tới cửa trung tâm thương mại và chạy tới chỗ tài xế taxi mà kêu lên: "Bác tài, đi thôi.”
Lục Thánh mở ra cửa xe taxi và ngồi lên.
Tài xế taxi vừa khởi động xe vừa nhìn qua kính chiếu hậu để nói chuyện phiếm với Lục Thánh: "Tiểu tử, ngươi leo núi kiểu gì mà đến giày cũng nát bét vậy? Ngươi tuyệt đối là người đầu tiên a!"
Lục Thánh chỉ cười cười mà không nói gì.
Sau mấy lần tao ngộ với tài xế taxi, Lục Thánh liền kiên quyết giữ nguyên tắc khi ở trên xe taxi mà có thể không nói lời nào thì hắn tuyệt không nói.
"Tiểu tử, hình như ngươi không giống người địa phương. Ngươi đến Thành Lương du lịch à?"
"Lại nói ngươi muốn đi tới hiệp hội tinh thần niệm sư của tỉnh Đông Ninh rốt cuộc là ở chỗ nào? Ta sống ở Thành Lương mấy chục năm mà lại chưa từng nghe nói qua còn có loại hiệp hội này. May mà có hướng dẫn."
Tài xế taxi cố gắng gây chú ý, nhưng đáng tiếc là Lục Thánh ngay cả một chữ "Ừ" cũng không cho hắn.
Không được Lục Thánh đáp lại, tài xế taxi chỉ có thể cúi đầu lái xe.
Bỗng nhiên một chiếc xe thể thao màu đỏ rực từ bên cạnh gào thét một tiếng chạy qua.
“Đậu phộng! Lái siêu xe thể thao thì đường cái đều là nhà của ngươi à?” Tài xế taxi bị dọa cho nhảy dựng mắng to.
Hắn vừa mới bị Lục Thánh hù sợ mất mật làm trong lòng hắn vốn đã có chút buồn bực, cho nên cơn tức này nhất thời bộc phát.
Tài xế taxi mắng hai câu rồi đạp chân ga đuổi theo. Dù sao trong xe hắn là người lớn nhất, mà người bên ngoài cũng không nghe thấy.
Lục Thánh cũng mặc kệ, bởi vì cho dù cái xe taxi này có nổ tung thì hắn cũng không có việc gì.
Ngươi thích đua xe thì cứ đua!
Kế tiếp, tài xế taxi bắt đầu so tài với chiếc siêu xe thể thao màu đỏ rực kia, hắn vẫn theo sát không nỡ rời bỏ.
Hắn cảm ơn từng cột đèn xanh đèn đỏ dọc đường đi, và cũng cảm ơn tài xế siêu xe thể thao là một công dân tốt tuân thủ kỷ luật.