Trước một cột đèn xanh đèn đỏ, xe taxi cùng siêu xe thể thao song song dừng lại.
Lục Thánh nhìn qua cửa sổ xe taxi, hắn nhìn thấy trên chiếc siêu xe thể thao màu đỏ rực kia có một người phụ nữ rất xinh đẹp, bộ dáng đại khái hơn hai mươi tuổi, ngực to, môi đỏ mọng, phong phạm ngự tỷ thuần khiết.
Cô chủ của siêu xe thể thao đỏ rực kia hiển nhiên cũng nhận ra chiếc xe taxi của Lục Thánh đang đuổi theo mình.
Nàng quay đầu nhìn xem tài xế, lại nhìn Lục Thánh mà không nói gì.
Đi qua đèn xanh đèn đỏ, xe taxi vẫn còn dính ở phía sau siêu xe thể thao, chủ yếu là do siêu xe thể thao chạy cũng không nhanh.
“Đủ rồi bác tài, đừng chạy theo nữa, ta đang vội.” Lục Thánh thản nhiên nói một câu.
“Không theo, ta đã sớm không theo a......” Tài xế kêu oan, chỉ vào siêu xe thể thao phía trước nói với Lục Thánh: "Là chiếc xe này chung đường với chúng ta, ta vẫn luôn ấn định hướng đi mà.”
Lục Thánh không nói gì nữa. Sau đó siêu xe thể thao màu đỏ rực kia bỗng nhiên bắt đầu tăng tốc, rất nhanh liền bỏ lại xe taxi của Lục Thánh không thấy bóng dáng.
Đại khái năm phút sau, siêu xe thể thao màu đỏ rực kia lại lần nữa xuất hiện ở trong tầm mắt Lục Thánh, nhưng lần này nó đã dừng lại.
“Nhìn xem, ta liền nói nó đi chung đường với chúng ta mà. Người ta cũng muốn tới đây.” Tài xế vừa giảm tốc độ, vừa quay đầu nói chuyện với Lục Thánh: "Chàng trai, đã đến rồi.”
Lục Thánh nhìn ra ngoài theo chỉ dẫn của tài xế taxi, quả nhiên hắn nhìn thấy một tòa nhà cao ba tầng, trước cửa tòa nhà treo bảng hiệu kiểu cũ màu xám trắng "Hiệp hội nghiên cứu văn hóa tinh thần tỉnh Đông Ninh".
Mà chiếc siêu xe thể thao màu đỏ rực kia lại thình lình dừng ở trước cửa tòa nhà này.
Lục Thánh trả tiền taxi rồi xuống xe. Hắn còn nghe được tài xế taxi ở sau lưng nói thầm: "Đây rốt cuộc là cái hiệp hội gì? Sao ta chưa từng nghe người nào nhắc tới nó nhỉ?"
Lục Thánh đi thẳng về phía toà nhà hiệp hội kia. Lúc đi tới cửa liền có một đạo thân ảnh bỗng nhiên chắn trước mặt hắn.
“Ngươi cũng có bản lĩnh khi có thể đuổi thẳng tới đây.”
Đó là một vị ngự tỷ mặc áo khoác màu kaki, quần da màu đen đang hai tay ôm ngực nhìn Lục Thánh, đánh giá từ trên xuống dưới.
“Ngươi mới là học sinh trung học thôi sao? Nhỏ như vậy đã biết tán gái bằng xe rồi à?” Đại mỹ nữ tấm tắc lấy làm kỳ lạ, hỏi.
Lục Thánh cố gắng giải thích: "Chúng ta chung đường mà thôi, ta tới đây có việc.”
Lục Thánh chỉ chỉ vào tòa nhà hiệp hội trước mặt.
Đại mỹ nữ bật cười, nói: "Tiểu đệ đệ, ngươi biết nơi này là địa phương nào không?”
Đại mỹ nữ vừa dứt lời thì liền thấy ánh mắt Lục Thánh đột nhiên lóe lên.
Trong phút chốc, trước mắt nàng phảng phất như xuất hiện một vầng mặt trời chói mắt.
Chờ đến khi đại mỹ nữ từ trong ảo giác thoát ra thì nàng mới phát hiện Lục Thánh đã sớm vượt qua nàng, đi vào bên trong tòa nhà hiệp hội.
“Hắn thật đúng là tới có việc sao?” Đại mỹ nữ có chút sững sờ, tự hỏi. "Nhỏ như vậy mà đã là tinh thần niệm sư rồi ư?”
Giờ khắc này, cảm quan trong lòng đại mỹ nữ đối với Lục Thánh đã thay đổi rất nhiều, nàng vội vàng đi theo vào trong tòa nhà hiệp hồi.
Sau khi Lục Thánh đi vào tòa nhà lấy danh nghĩa "Hiệp hội văn hóa tinh thần tỉnh Đông Ninh", hắn liền nhìn thấy bên trong chỉ bày biện một cái bàn, trước bàn ngồi một vị thanh niên hơn hai mươi tuổi mặc áo sơ mi trắng quần tây đen.
Người này đang ngồi trên ghế chuyên tâm chơi một trò chơi trong điện thoại di động.
Lục Thánh đi tới gõ vào bàn, thanh niên cũng không ngẩng đầu lên mà mở miệng hỏi: "Tiểu đệ đệ, ngươi biết nơi này để làm gì không?"
Lại là vấn đề này!
Lục Thánh suy nghĩ một chút, từ trong ba lô móc ra một phong thư nói: "Ta có thư giới thiệu."
Thanh niên ấn nút tạm dừng trò chơi, ngẩng đầu lên nói: “Lấy ra cho ta xem.”
Lục Thánh lấy thư đề cử của Đông Tình Tuyết đưa cho hắn.
Thanh niên nhìn xem phong thư, chỉ chốc lát hắn có chút kinh ngạc đánh giá Lục Thánh từ trên xuống dưới: "Thật đúng là người một nhà. Không tệ a, mới mười bảy mười tám tuổi mà đã tới hiệp hội báo danh rồi. Nhưng hình như tinh thần lực của ngươi rất yếu, ta một chút cũng không cảm giác được."
Nói xong thanh niên liền đứng lên muốn dẫn Lục Thánh đi vào bên trong. Lúc này vị đại mỹ nữ mà Lục Thánh vừa mới gặp ở ngoài cửa cũng bước nhanh vào: “Chờ một chút, mang ta theo nữa.”
Thanh niên cùng đại mỹ nữ này tựa hồ là quen biết lâu năm, vừa nhìn thấy nàng thì hắn lập tức mỉm cười chào hỏi: "Phỉ Phỉ đấy à, ngươi lại tới tham gia khảo hạch cấp hai sao?”
Đại mỹ nữ tức giận lườm hắn một cái, nói: "Mắc mớ gì tới ngươi. Ngươi đã sắp ba mươi tuổi rồi mà vẫn còn là cấp một, chỉ có thể trông cửa cho hiệp hội mà thôi.”
“Ách......” Thanh niên bị Đại mỹ nữ oán trách mà không nói nên lời, chỉ có thể rầu rĩ kêu gọi Lục Thánh: "Ngươi đi theo ta."