Tiết Phỉ ở bên cạnh nói ra: "Nhìn quen là được rồi, lần đầu tới đây ta cũng chấn kinh, sau đó liền hiểu hiệp hội Tinh Thần Niệm Sư căn bản không có nhiều công tác cần xử lý, bởi vì số lượng Tinh Thần Niệm Sư thực sự quá ít.”
“Hơn nữa ngươi cũng biết người sở hữu thiên phú Tinh Thần Lực thì não bộ của họ đều rất thông minh, hiệu suất xử lý vấn đề hơn người bình thường mấy lần. Mặc dù cũng có công tác nhưng cũng rất nhanh liền xử lý xong."
Lục Thánh hỏi: "Vậy tại sao còn cần nhiều người như vậy?"
"Chỉ là bọn họ bây giờ còn không có chuyện để làm thôi, thiên phú Tinh Thần Lực sau khi giác tỉnh thì Tinh Thần Lực sẽ có một thời kỳ bạo phát cao tốc, sơ kỳ thực lực tăng trưởng rất nhanh, nhưng về sau khi tiềm lực đã tiêu hao không sai biệt lắm thì tiến độ sẽ chậm đến nổi khiến cho người ta giận sôi.”
“Mà lại hiệp hội công bố công pháp tu luyện có hiệu quả cũng không quá tốt, trong khoảng thời gian ngắn thực lực không chiếm được đề thăng quá lớn, vậy người ta sẽ nhàn rỗi buồn chán. Người thường ngược lại là không có gì, nhưng Tinh Thần Niệm Sư chỉ cần một ngày nhàm chán sẽ gây ra động tĩnh to lớn.”
"Ngươi cũng biết Tinh Thần lực mạnh hơn thường nhân, mà phương diện tâm lý cùng tư tưởng cũng đại khái sẽ có một ít kỳ quái."
Tiết Phỉ hạ thấp tiếng nói tới gần bên tai Lục Thánh, trong miệng nàng tỏa ra nhiệt khí thổi tới lỗ tai của hắn.
"Để cho bọn họ tới hiệp hội đi làm thì mỗi ngày chí ít còn có chút việc để làm, tiêu ít tiền là có thể giải trừ đại lượng tai hoạ ngầm, vậy cớ sao lại không làm a."
"Thế tại sao không cho bọn họ ra chiến trường? Ít nhất bọn họ sẽ có thể cống hiến một phần lực lượng." Lục Thánh hỏi vặn lại.
Tiết Phỉ dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn xem Lục Thánh hỏi: "Có thể hưởng thụ sinh hoạt thì tại sao lại muốn ra chiến trường? Hơn nữa Tinh Thần Niệm Sư cấp một hay cấp hai mặc dù cường đại hơn so với Võ Giả cấp một hay cấp hai, nhưng khi lên chiến trường cũng không có được tác dụng quá lớn.”
“Mà mỗi một vị Tinh Thần Niệm Sư đều quý hiếm muốn chết, không bằng để cho bọn họ sinh ra mấy người con có thể làm ra cống hiến vĩ đại đối với quốc gia.”
“Bởi vì hậu đại của Tinh Thần Niệm Sư có xác suất rất lớn cũng sở hữu thiên phú Tinh Thần Niệm Sư. Nếu như bên trong những hậu đại Tinh Thần Niệm Sư này có thể xuất hiện một vài vị cấp ba hay cấp bốn, thậm chí là cấp năm thì liền kiếm lợi lớn.”
“Ngươi không biết chứ hiệp hội đối với phương diện này có ban thưởng vô cùng phong phú.”
Tiết Phỉ ở một bên thoa tao bất tuyệt, Lục Thánh trong lòng dâng lên vài phần hiểu ra.
Hắn bỗng nhiên ý thức được mình bất tri bất giác gánh vác sứ mệnh gian khổ cứu vãn văn minh nhân tộc.
Hắn cũng đã xem qua rất nhiều người chiến đấu vì nhân tộc hăng hái đến nổi đánh mất sinh mệnh, tại thời khắc cuối cùng gặp quá nhiều tuyệt vọng.
Thế cho nên Lục Thánh hầu như đã quên một điểm là bây giờ đang là võ đạo năm ba trăm, chứ không phải là một vạn năm sau. Tương đối mà nói bây giờ còn đang là thời đại hòa bình.
"Tình thế nhân tộc bây giờ còn xa xa không có đạt tới thời khắc nghiêm trọng. Sở dĩ còn có nhiều người luyện võ chỉ đơn thuần muốn luyện võ như vậy chỉ là vì muốn có cuộc sống tốt hơn mà thôi."
"Thật giống như ta lúc ban đầu không phải cũng là vì muốn để cho cha mẹ không thất vọng, muốn giúp cho cuộc sống của gia đình ta tốt hơn."
Lục Thánh âm thầm suy nghĩ.
Lúc này nhìn xem đám người lười biếng trước mặt hao phí thời gian mà Lục Thánh đã không còn trách cứ bọn họ.
"Aiii, ta đã nói với ngươi nhiều lắm mà đều quên nói nơi đây là hiệp hội Tinh Thần Niệm Sư, mỗi cá nhân đều là Tinh Thần Niệm Sư, phỏng chừng hai chúng ta nói gì thì đã sớm bị rất nhiều người nghe được." Tiết Phỉ đột nhiên oán giận nói.
Lục Thánh lại thản nhiên nói: "Yên tâm, không ai có thể nghe được đâu."
Hắn đã thả ra Tinh Thần Lực cấp 3 khắp bốn phía, bất luận tinh thần lực của người nào tới gần đều sẽ bị hắn phát giác.
Ngoại trừ lúc hai người Lục Thánh từ trong thang máy đi ra có người thả ra mấy đạo Tinh Thần Lực đảo qua hai người một chút, mà về sau đã không còn có ai thăm dò hai người Lục Thánh nữa.