“Ngươi dựa vào cái gì khẳng định như vậy?” Tiết Phỉ nghi hoặc hỏi Lục Thánh.
Không biết vì sao nàng đột nhiên nhớ tới lúc ở cửa hiệp hội nhìn thấy vầng mặt trời màu vàng trong mắt Lục Thánh.
Nhưng Tiết Phỉ còn chưa kịp ngẫm nghĩ thì liền nghe thấy Lục Thánh nói: "Chúng ta nhanh đi vào đi, ta lần đầu tiên tới nên còn nhờ ngươi dẫn đường.”
“À à.” Tiết Phỉ sảng khoái đáp ứng, dẫn Lục Thánh đi đến chỗ một người đàn ông đeo kính ngồi đọc sách.
Người đàn ông đeo kính đại khái khoảng ba mươi tuổi, một bộ dáng trạch nam thâm niên.
Hai tay hắn phân biệt cầm lấy một quyển tiểu thuyết huyền huyễn, hai con mắt phân biệt nhìn nội dung trên sách hai bên, tốc độ lật trang rất nhanh, chỉ là có chút lé mắt.
"Nghe ta một câu khuyên, mua cái e-reader đi, đồ chơi kia cũng không đắt, hơn nữa so với ngươi đọc sách nhanh hơn nhiều." Tiết Phỉ vỗ vỗ bả vai Người đàn ông đeo kính, nói lời thấm thía.
Người đàn ông đeo kính cũng không ngẩng đầu lên, tốc độ lật trang cũng không hề chậm lại.
"Ngươi thì biết cái gì, đọc tiểu thuyết giấy chính là ôm ấp tình cảm. Hơn nữa đọc tiểu thuyết giấy cũng là sự ủng hộ lớn nhất đối với tác giả của tiểu thuyết chính bản. Ta đã liên tục hai mươi năm làm độc giả chính bản đó!" Người đàn ông đeo kính kiêu ngạo ngẩng đầu nói, ánh mắt phân biệt nghiêng sang hai bên trái phải, trong vẻ mặt khôi hài có vài phần khí chất nghiêm nghị làm cho người ta kính nể.
“Đơn mẫu ở trên bàn, tự mình lấy tự mình điền.”
Từ đầu đến cuối, kính mắt của người đàn ông đeo kính cũng không rời khỏi trang sách trên tay.
Tiết Phỉ tựa hồ đã sớm quen thuộc với phong cách của người đàn ông đeo kính nên cũng không nói thêm gì.
Động tác của nàng thuần thục từ trong một đống tiểu thuyết lộn xộn trên bàn tìm được mấy tờ đơn xin khảo hạch.
Nàng lấy ra hai cây bút và đưa cho Lục Thánh một cây.
“Điền đơn trước.”
Lục Thánh gật đầu và nhanh chóng điền xong đơn xin khảo hạch.
Sau đó Tiết Phỉ lại dẫn Lục Thánh đến bên cạnh người phụ nữ đang nấu cháo điện thoại: “Hà tỷ, phiền tỷ tìm tới hội trưởng để đóng dấu.”
Người phụ nữ nấu cháo điện thoại nhận lấy tờ đơn trong tay Tiết Phỉ, gật đầu nói: "Được, ngươi chờ một chút nhé.”
Ngay sau đó nàng tiếp tục nói với đầu dây bên kia: "Anh nghe em nói với ngươi lần nữa nhé..."
“Đi, chúng ta tìm một chỗ ngồi một lát.” Tiết Phỉ nhìn xung quanh tìm kiếm chỗ có thể ngồi, tựa hồ không hề sốt ruột.
“Phải đợi bao lâu?” Lục Thánh hỏi.
Tiết Phỉ bĩu môi nhìn người phụ nữ gọi điện thoại, nói: "Nhìn nàng kìa, lần đầu tiên ta đến phải đợi hai tiếng, lần thứ hai đến ta đợi ba tiếng, hôm nay nếu may mắn thì phỏng chừng cũng chỉ hai tiếng thôi."
Lục Thánh nhíu mày, hắn không thể đợi lâu như vậy được.
Hắn có thể không can thiệp vào cuộc sống cá muối của những người này, nhưng những người này cũng không có lý do gì ngăn cản bước chân tiến lên của hắn.
Tinh thần lực cấp ba cường đại của Lục Thánh trong nháy mắt thấu thể mà ra, lại trong nháy mắt rút về.
Một giây sau, ánh sáng trong phòng làm việc đột nhiên tối sầm lại.
“Khốn kiếp, sao đột nhiên lại cúp điện vậy?” Thanh niên chơi game đập bàn phím một cái rồi đứng lên, lớn tiếng nói: "Bà mẹ nó ai đá vào công tắc nguồn điện rồi?"
“Đường dây điện thoại cũng bị đứt luôn!"
"Internet cũng đã không có."
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, cả phòng làm việc đã loạn thành một đoàn, tất cả mọi người giống như con ruồi không đầu bay nhảy tán loạn chung quanh.
“Đáng chết!” Người phụ nữ gọi điện thoại hung hăng đập ống nghe hai cái, thở phì phò muốn lấy điện thoại di động ra, nhưng khi nàng nhìn lướt qua đám người Tiết Phỉ và Lục Thánh đứng bên cạnh. “Quên đi, ta đi đưa đơn cho các ngươi trước!”
Nói xong nàng thở hổn hển đi về phía một văn phòng riêng biệt với một đống đơn.
Lúc cửa phòng làm việc mở ra, dường như còn có thể nghe thấy bên trong truyền đến giọng nói của một người đàn ông hơi già nua.
"Tiểu Hà, ngươi tới thật tốt, như thế nào đột nhiên không có internet nữa rồi, ta đánh địa chủ đều rớt tuyến a."
“Hội trưởng, ngươi xem xét đơn xin khảo hạch trước, sau đó hãy quan tâm đến Hoan Lạc Đậu của ngươi.”
“Được rồi......”
Tiết Phỉ nhìn xem văn phòng lộn xộn, hả hê nói với Lục Thánh: “Hôm nay chúng ta có vận khí thật tốt, nếu không chúng ta sẽ phải chờ rất lâu.”
Lục Thánh còn chưa mở miệng thì bên cạnh lập tức có người tiếp lời nàng.
“Còn không phải sao, ta đã đợi gần nửa ngày rồi đó.”
Đó là một người đàn ông trung niên hói đầu dùng giọng điệu oán giận xen vào.
“Ngươi cũng tới tham gia khảo hạch tinh thần niệm sư sao?” Tiết Phỉ ngạc nhiên hỏi.
Người đàn ông hói đầu vừa mới cùng vài người khác tụ tập một chỗ tán gẫu về bóng đá, làm nàng còn tưởng rằng hắn vốn là người của hiệp hội.
Người đàn ông hói đầu sờ sờ bụng bia của mình, có chút ngượng ngùng nói: “Đúng vậy. Ta tới khảo hạch tinh thần niệm sư cấp một, thiên phú của ta kém chứ không giống hai người các ngươi trẻ tuổi như vậy, các ngươi quả là tiền đồ vô lượng a."
Mặc dù nói thiên phú tinh thần niệm sư cùng tuổi tác cũng không có liên hệ quá lớn, nhưng nói tóm lại trẻ tuổi vẫn sẽ có ưu thế hơn, vì càng trẻ tuổi thì tương lai sẽ càng nhiều khả năng hơn.
Vả lại đã có rất nhiều ví dụ cho thấy càng sớm thức tỉnh thiên phú tinh thần lực thì tiềm lực sẽ càng lớn, thành tựu trong tương lai cũng sẽ càng cao.
Ánh mắt hâm mộ của người đàn ông hói đầu phần nhiều là đặt ở trên người Lục Thánh, bởi vì Lục Thánh thật sự quá trẻ tuổi, cùng con trai hắn kém không nhiều lắm tuổi.