Lục Thánh đi tới trước mặt Tiết Phỉ, ngón tay nhẹ chỉ vào huyệt Thái Dương của mình, nói: "Dùng đầu óc của ngươi nhiều một chút, không thể chỉ lo nhìn vè phía trước, hãy nhìn về phía sau nhiều hơn một chút.
Tiết Phỉ sửng sốt, hỏi: "Ngươi có ý gì?”
"Đầu tiên ngươi phải xác định tốt thiết châu muốn xuyên qua cái lỗ nhỏ nào, sau đó đem mỗi cái lỗ nhỏ trở thành một tiêu điểm, điểm cùng điểm xâu chuỗi lại tạo thành một cái lộ tuyến hoàn chỉnh."
“Bằng cách này qua năm lớp kính ngươi chỉ cần điều khiển mười lăm thiết châu hoàn thành mười lăm lộ tuyến khác nhau là được. Như vậy có phải sẽ đơn giản hơn nhiều không?”
Hai mắt Tiết Phỉ liền sáng ngời, tựa hồ bắt được cái gì đó.
Người đàn ông hói đầu cũng nhìn bức tường thủy tinh mà cân nhắc lời nói của Lục Thánh rồi gật đầu.
“Ngươi rất thông minh.” Thanh niên phụ trách khảo hạch dùng ánh mắt khen ngợi nhìn Lục Thánh, nói: "Thế nhưng phương pháp này nói thì đơn giản mà làm cũng không dễ dàng. không có mấy người có thể trong thời gian ngắn như vậy xác định tốt mười lăm tuyến đường, hơn nữa còn phải đo lường tính toán ra khoảng cách giữa mỗi lỗ nhỏ, tốc độ thông qua, vân vân..."
“Ngươi sai rồi.” Lục Thánh lắc đầu, nói. "Đối với người bình thường mà nói lượng tính toán này có lẽ rất lớn, nhưng đối với tinh thần niệm sư mà nói đây thật sự là chuyện quá nhẹ nhàng.”
Nói xong Lục Thánh nhìn về phía Tiết Phỉ, thản nhiên nói: "Chú ý xem đi, ta chỉ biểu diễn một lần thôi.”
Tiết Phỉ giật nảy mình, Thanh niên phụ trách khảo hạch và người đàn ông hói đầu cũng giật nảy mình.
Ngay sau đó, ba người bọn họ liền kinh hãi khi nhìn thấy thiết châu trong hộp sắt trên mặt đất toàn bộ trôi nổi lên dày đặc tựa như một đàn ong khổng lồ.
Lục Thánh chỉ về phía bức tường thủy tinh, trong phút chốc số lượng gần ngàn viên thiết châu như bầy ong khổng lồ kia liền bay nhanh về phía trước.
Trước khi đi tới tường thủy tinh, đàn ong thiết châu đột nhiên tản ra, nhanh chóng xuyên qua từng cái lỗ tròn trên tường.
Số lượng lỗ tròn trên tường thủy tinh căn bản không bằng số lượng thiết châu, vậy mà tất cả thiết châu đều lấy tốc độ rất nhanh mà thuận lợi xuyên qua.
Khi viên thiết châu cuối cùng xuyên qua tường thủy tinh thứ nhất thì viên thiết châu dẫn đầu đã xuyên qua tường thủy tinh thứ ba thậm chí là thứ tư.
Tất cả thiết châu giống như những sinh vật sống có ý thức mà nhanh chóng xuyên qua từng tầng tường thủy tinh.
Chỉ sau vài giây ngắn ngủi, bầy ong thiết châu khổng lồ đã toàn bộ đi ra mặt sau của tường thủy tinh cuối cùng, lẳng lặng lơ lửng ở nơi đó tựa như một đám binh lính đang tùy thời chờ đợi hoàng hậu kiểm duyệt.
"Bao nhiêu giây?" Lục Thánh quay đầu nhìn về phía Thanh niên phụ trách khảo hạch đã sớm bối rối hỏi.
Thanh niên phụ trách khảo hạch theo bản năng nhìn xem thời gian, thốt ra: "Mười một... À không, vừa vặn mười giây!"
Lục Thánh hài lòng gật đầu rồi xoay người nhìn xem Tiết Phỉ đang mang vẻ mặt dại ra, hỏi: "Thế nào? Ngươi hiểu chưa?”
Tiết Phỉ không nói gì vì nàng căn bản nói không nên lời.
Tiết Phỉ cùng người đàn ông hói đầu bên cạnh và thanh niên phụ trách khảo hạch đều sững sờ nhìn xem mấy tường thủy tinh kia vẫn là một mảnh trơn bóng hoàn chỉnh như lúc ban đầu.
Còn có cả gần ngàn viên thiết châu dày đặc đang lẳng lặng lơ lửng sau tường thủy tinh.
Vẻ mặt bọn họ đều là biểu cảm mơ hồ, trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ: Quả là kỹ năng của các vị thần! Thật tuyệt vời!
Ba người này hoàn toàn không thấy rõ gần ngàn viên thiết châu kia rốt cuộc làm thế nào mà bình yên vô sự xuyên qua từng tầng tường thủy tinh để đi đến điểm cuối của gian phòng.
Không, thật ra bọn họ thấy rõ, nhưng tốc độ của thiết châu thật sự quá nhanh.
Không, kỳ thật chúng cũng không nhanh, quỹ tích phi hành của mỗi một viên thiết châu đều rõ ràng, nhưng...... nhưng rốt cuộc là hắn làm sao làm được?
Bọn họ thật sự không hiểu nổi. Chuyện này giống như một ảo thuật gia đang đứng trước mặt bạn và thực hiện một màn ảo thuật. Tuy bạn có thể nhìn thấy mọi cử động của hắn nhưng bạn không thể hiểu được tại sao ảo thuật gia lại làm được.
Ví dụ làm thế nào đồng xu có thể đi qua đáy cốc dày và lăn vào lòng bàn tay của ảo thuật gia?
Nhưng Lục Thánh vừa làm chuyện kia làm sao có thể dùng ma thuật giải thích được. Bởi vì đó là phép thuật, là ma thuật của các vị thần!
Ba người này đều đã hoàn toàn bối rối, vô luận bọn họ có suy nghĩ như thế nào mà cũng không cách nào lý giải nổi gần ngàn viên thiết châu kia sao có thể trong vòng mười giây xuyên qua lỗ nhỏ rắc rối phức tạp như vậy. Thậm chí còn có cái lỗ nhỏ hơn nhiều so với đường kính của thiết châu nhưng thiết châu vẫn không chạm vào bức tường thủy tinh mà đi đến điểm cuối cùng.
Nếu quả thật là theo Lục Gần ngàn viên thiết châu, mấy chục tầng tường thủy tinh, hơn một ngàn lỗ nhỏ sẽ là một lượng tính toán khổng lồ và vô cùng phức tạp.
Phải có được kỹ xảo cao minh và tinh diệu cỡ nào thì mới có thể làm được như thế?
Bọn họ không biết, bọn họ chỉ biết nói một câu: Thật tuyệt vời!
Một màn vừa xảy ra kia đã tạo thành sự đả thật sự quá lớn đối với tinh thần của bọn họ, lớn đến mức tam quan gần như sụp đổ, đại não gần như ngừng hoạt động.