Cao Võ: Đăng Nhập Tương Lai Một Vạn Năm - Dịch

Chương 209 - Chương 209 - Hội Trưởng Tới

Chương 209 - Hội Trưởng Tới
Chương 209 - Hội Trưởng Tới

Căn phòng rơi vào yên tĩnh tuyệt đối trọn vẹn một phút đồng hồ.

Sau đó thanh niên phụ trách khảo hạch là người thứ nhất tỉnh lại, hắn không nói hai lời mà xoay người liền hướng ngoài phòng chạy đi.

Lộp bộp lộp bộp…

Một bóng người xuyên qua văn phòng mới lắng xuống không bao lâu.

Một đường chạy đến trước cửa phòng làm việc của hội trưởng.

Đùng đùng đùng!

Hắn liều mạng đập cửa.

“Vào đi.”

Đẩy cửa ra, một lão nhân chừng sáu mươi tuổi, ăn mặc một thân đồ cán bộ về hưu ngồi ở trước máy tính, ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính.

Ông ta quay đầu nhìn người đi vào.

“Là Tiểu Chuà, có chuyện gì mà ngươi gấp gáp như vậy?”

Sau đó ông ta quay đầu lại lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào máy tính, ngoài miệng nói thầm: "Lần này ta có Vương Nổ rồi, có cơ hội, có cơ hội."

Thanh niên như một cơn gió vọt tới bên cạnh lão nhân.

“Hội trưởng......”

Hắn ấp úng nửa ngày, mặt đều nghẹn đỏ, lại không biết nên nói như thế nào cho phải.

"Không vội, có chuyện gì từ từ nói."

“Ta phải đánh cái gì trước đây?"

Lão nhân nhìn mặt bài trên màn hình, lẩm bẩm suy nghĩ.

Thanh niên hít sâu một hơi, tựa hồ cuối cùng làm rõ một chút suy nghĩ, tiến đến bên tai lão nhân nhanh chóng nói một ít lời.

“Nổ! Vương nổ!”

Lão nhân mãnh liệt run lên thân thể, trên tay ấn vào con chuột, trong máy tính lập tức vang lên tiếng nhắc nhở dễ nghe.

Bài của ngươi đánh cũng quá tốt! Thật vinh dự khi được làm đồng đội với một người như ngươi!

Nhưng lão nhân lúc này đã không để ý tới địa chủ đưa tới cà phê cùng đồng đội ném tới trứng thối, ông ta mạnh mẽ nghiêng đầu nhìn về phía thanh niên bên người, khó có thể tin mà dò hỏi: "Ngươi xác định chứ?"

Thanh niên mang vẻ mặt nghiêm túc gật đầu đáp: "Hội trưởng, ngươi có thể trực tiếp đi xem camera.”

Lão nhân vội vàng muốn đi thao tác máy tính, nhưng rất nhanh liền ném con chuột ra và đứng lên.

“Camera cái rắm! Mau dẫn ta đi xem người thật!”

Lão nhân hấp tấp chạy ra khỏi văn phòng, thanh niên theo sát phía sau ông ta.

Nhìn thấy lão nhân đi ra, một đám người trong khu làm việc đang chơi game, nói chuyện phiếm, xem tiểu thuyết giống như chuột thấy mèo mà lập tức dừng lại hoạt động giải trí trên tay, nhanh chóng trở lại vẻ đứng đắn.

"Hội trưởng đi ra rồi, ta không thể nói chuyện với ngươi nữa, nếu bị ông ta nhìn thấy thì sẽ không tốt..." Ngay cả người phụ nữ gọi điện thoại cũng vội vàng đặt điện thoại xuống và giả vờ làm việc nghiêm túc.

Nhưng lão nhân căn bản không rảnh để ý tới bọn họ mà trực tiếp dẫn thanh niên vào phòng khảo hạch.

Lão nhân vừa đi khỏi thì đám người trong khu làm việc lập tức bắt đầu nghị luận sôi nổi.

“Hội trưởng làm sao vậy? Bình thường ông ta cũng không gấp như vậy?”

“Hội trưởng đến phòng khảo hạch rồi, có phải phòng khảo hạch đã xảy ra chuyện gì không?”

“Vừa mới đi vào khảo hạch là những người nào?”

“Ta cũng không để ý.”

"Liên quan gì đến chúng ta chứ? Tiếp tục đi."

Sau vài phút đứng đắn ngắn ngủn, đám người lại tiếp tục khôi phục nguyên dạng nên làm gì thì làm.

Mà lúc này lão nhân đã đứng ở trong phòng khảo hạch, nhìn xem Lục Thánh trước mặt với bộ dáng học sinh trung học mà ông ta có chút hoài nghi hỏi thăm thanh niên bên cạnh: “Là hắn sao?”

“Vâng, đúng vậy.” Thanh niên dùng sức gật đầu.

“Đưa cho ta một phần tư liệu.”

Thanh niên vội vàng kiểm tra đơn xin trên tay và đưa lên.

Lão nhân nhìn lướt qua đơn xin, trên mặt thay đổi thành một khuôn mặt tươi cười hòa ái nói với Lục Thánh: "Lục Thánh tiên sinh đúng không, ta là Giang Tế Niên của hiệp hội tinh thần niệm sư tỉnh Đông Ninh, đồng thời cũng là một vị tinh thần niệm sư cấp bốn được chính phủ chứng thực. Ta nghe nhân viên của công ty chúng ta nói ngươi vừa mới......”

Giang Tế Niên chỉ chỉ vị trí tường thủy tinh, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên hình dung như thế nào.

Lục Thánh nói: "Giang hội trưởng, ngươi tới rất vừa vặn, ta đang muốn tiến hành khảo hạch tinh thần niệm sư, nếu như ngươi có thể tự mình giám sát thì đó là chuyện không thể tốt hơn.”

Trên mặt Giang Tế Niên lộ ra nụ cười, gật đầu nói: "Đương nhiên, Lục tiên sinh cứ tự nhiên. Tiểu Chu, giúp Lục tiên sinh khảo hạch.”

“Vâng.” Thanh niên vội vàng đáp ứng.

Đây là kết quả Giang Tế Niên hy vọng nhìn thấy nhất, vì mắt thấy mới đáng tin, đây là nguyên tắc làm người mà hắn vẫn lo liệu.

Lục Thánh đi tới kiểm tra dụng cụ trước, đem tay đặt ở lục lăng trụ, liếc mắt nhìn bên người thanh niên, hỏi: "Có thể bắt đầu chưa?"

“Được rồi.” Thanh niên trong tay gắt gao nắm chặt giấy bút phụ trách ghi chép thành tích, nhìn hắn so với Lục Thánh còn khẩn trương hơn, phảng phất như hắn mới là người muốn tiếp nhận khảo hạch.

Mà Tiết Phỉ cùng nam nhân hói đầu đã từ chấn động cùng trùng kích lúc trước phục hồi tinh thần lại. Nhưng lại bị Giang Tế Niên đến chấn động một chút.

Hội trưởng hiệp hội tinh thần niệm sư tuy rằng bề ngoài nhìn không bắt mắt nhưng là siêu cấp đại lão thật sự, dậm chân một cái ngay cả thị trưởng thành phố cũng đều phải quỳ xuống.

Tiết Phỉ trước đây đến hiệp hội không dưới bảy tám lần mà chưa từng gặp qua Giang Tế Niên, đây vẫn là lần đầu tiên.

Trong phòng bốn người tất cả đều nhìn chằm chằm vào dụng cụ trước mặt Lục Thánh, chờ mong phía trên sẽ có giá trị kinh người gì nhảy ra.

“Được.” Lục Thánh được thanh niên khẳng định, bắt đầu chậm rãi rót tinh thần lực của mình vào trong thủy tinh khảo nghiệm.

Thành thật mà nói, ngay cả Lục Thánh cũng rất tò mò trình độ tinh thần lực hiện tại của mình.

Cách lần trước ở văn phòng Đông Tình Tuyết làm kiểm tra đã qua gần ba tháng.

Trong lúc đó tinh thần lực của hắn đã trải qua mấy lần đại đột phá.

Trong đó còn bao gồm ý chí ban đầu của tông sư đã thành hình, Thần Chiếu Minh Vương Kinh đột phá, vân vân.

Hắn cũng muốn biết chính mình hiện tại đến cùng đã đạt tới cấp độ nào, có còn là cấp ba hay không.

Nếu như vẫn là cấp ba thì khoảng cách cấp bốn còn có bao xa.

Bình Luận (0)
Comment