“Nếu không còn chuyện gì thì ta đi trước đây, Giang hội trưởng.” Huy chương tinh thần niệm sư cấp bốn đã tới tay, mục đích của chuyến đi này Lục Thánh đã hoàn thành, vì thế hắn mở miệng tỏ vẻ rời đi.
“Lục tiên sinh dừng bước!” Giang Tế Niên vừa nghe Lục Thánh muốn đi liền vội vàng mở miệng giữ lại: "Cùng nhau ngồi xuống uống trà trò chuyện một lát rồi đi. Xem bộ dáng của Lục tiên sinh ta đoán chừng là ngài chỉ vừa tới Thành Lương, còn chưa ngồi xuống nghỉ ngơi qua đúng không?”
“Không cần đâu.” Lục Thánh lắc đầu nói.
Lão già Giang Tế Niên này một ngụm lại một ngụm "Lục tiên sinh", gọi cho Lục Thánh cả người không được tự nhiên. Hắn sợ mình tiếp tục ở lại thì hắn sẽ bị Giang Tế Niên gọi cho già.
"Vậy ở lại buổi tối cùng nhau ăn cơm nhé?" Giang Tế Niên vội vàng sửa miệng: "Thêm một vị tinh thần niệm sư cấp bốn đối với Thành Lương chúng ta thậm chí cả tỉnh Đông Ninh mà nói đều là một đại hỉ sự, cho nên phải chúc mừng một chút. Hơn nữa Lục tiên sinh cũng biết chúng ta mỗi ngày đợi ở hiệp hội dưỡng lão tinh thần niệm sư này thật sự rất nhàm chán, rất muốn có chuyện có thể náo nhiệt một chút. Ta van cầu ngài cho chúng ta một cơ hội."
Lục Thánh nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Giang Tế Niên, còn có thanh niên phụ trách khảo hạch bên cạnh chờ đợi, thần sắc hắn buông lỏng, miễn cưỡng đáp ứng.
“Được rồi, nhưng đừng quá long trọng, tùy tiện ăn một bữa cơm tối là được.”
“Được.” Trên mặt Giang Tế Niên liền nở hoa, tâm tình thật tốt nói với Tiết Phỉ cùng nam nhân trung niên hói đầu: "Hai người các ngươi có vận khí rất tốt khi có thể cùng Lục tiên sinh tham gia khảo hạch, buổi tối các ngươi cũng cùng đi đi, địa chỉ đến lúc đó ta sẽ thông báo cho các ngươi.”
“Cảm ơn Giang hội trưởng!” Hai người Tiết Phỉ lập tức cuồng hỉ cảm tạ.
“À đúng rồi......” Tiết Phỉ bỗng nhiên có chút ngượng ngùng, ấp a ấp úng mở miệng nói: "Ta còn có một cơ hội khảo hạch thì có nên thử lại không?"
Không biết vì cái gì mà trong phòng một đám người toàn bộ nhìn Lục Thánh, giống như hắn mới là hội trưởng của hiệp hội tinh thần niệm sư vậy.
“Các ngươi nhìn ta làm gì?” Lục Thánh có chút buồn cười, nhưng vẫn nói với Tiết Phỉ: "Có cơ hội thì đương nhiên phải thử, ngươi vẫn có thể thông qua, cứ thả lỏng một chút là được rồi."
Cũng không biết có phải Lục Thánh cổ vũ có tác dụng hay không, mà lần cửa ải khảo hạch cuối cùng của Tiết Phỉ ma xui quỷ khiến lại thật sự thông qua, vừa vặn đúng hai mươi giây rất kỳ diệu.
Được rồi, tất cả đều vui vẻ!
...
Tại khu làm việc, một đám người vây quanh thanh niên quần cộc nghị luận không ngừng, nói đến nước bọt bay tứ tung. Kẻ thì vui sướng khoa chân múa tay, kẻ thì lại mang vẻ mặt không dám tin.
“Thật hay giả đấy? Ngươi nói cũng quá mơ hồ đi!”
"Ta tận mắt nhìn thấy mà! Ta lừa các ngươi làm gì?" Thanh niên quần cộc lớn giọng nói, mang bộ dáng "Không tin thì các ngươi tự mình đi vào xem".
“Cắt......” Đám người phát ra thanh âm khinh thường.
Lúc này không biết ai gào lên một tiếng: "Hội trưởng ra rồi.”
Trong chốc lát, một đám nam nữ tụ tập chém gió lập tức hóa thành chim thú, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà nhanh chóng trở lại vị trí của mình, làm ra bộ dáng nghiêm túc công tác, nhưng tinh thần lực của bọn họ đều phát tán ra, gắt gao "Nhìn chằm chằm" cửa ra vào của phòng khảo hạch.
Một giây sau, tất cả bọn họ đều "nhìn" thấy một đám người vây quanh một vị thiếu niên bộ dáng học sinh trung học mười bảy mười tám tuổi, lưng đeo ba lô từ trong phòng khảo hạch đi ra.
Hội trưởng Giang Tế Niên đi ở trước nhất ngay bên cạnh thiếu niên học sinh trung học kia, một tay duỗi về phía trước dẫn đường. Trên mặt hắn tràn đầy vẻ tươi cười giống như đang tiếp đãi lãnh đạo xuống thị sát, tư thái rất cung kính nhiệt tình.
Đám người trong khu làm việc lập tức há to miệng, trên mặt lộ ra thần sắc khó tin.
Chẳng lẽ những gì thanh niên quần cộc vừa mới nói đều là sự thật?
Hiệp hội của hung ta thật sự xuất hiện một vị tinh thần niệm sư cấp bốn mà còn trẻ như vậy ư?
Thanh niên quần cộc ngược lại là người khiếp sợ nhất, bởi vì hắn đã nhìn thấy rõ ràng con số bên trên dụng cụ đo, nhưng hắn không biết rốt cuộc là người nào trong phòng khảo hạch đo ra.
Hiện tại xem như hắn đã biết, mà đây là người mà trong lòng hắn suy đoán không có khả năng nhất.
Tinh thần niệm sư cấp bốn, mười bảy mười tám tuổi! Thật là vãi chưởng!
"Hiệp hội chúng ta có khách sạn chuyên môn tiếp đãi khách quý, Lục tiên sinh đi nghỉ ngơi một lát, buổi tối lại cùng nhau ăn cơm." Giang Tế Niên cười ha hả nói.
Lục Thánh có thể đáp ứng lưu lại ăn cơm xem như đã cho hắn mặt mũi rất lớn, hắn thật sự vô cùng cao hứng.
“Được.” Lục Thánh gật đầu.
Hắn vốn định nói mình sẽ bắt xe đi qua thì bỗng nhiên nhìn qua Tiết Phỉ còn đang đắm chìm trong vui sướng và kích động sau khi thông qua khảo hạch tinh thần niệm sư cấp hai mà liền đề nghị: "Nếu không ngươi chở ta đi nhé?”
Tiết Phỉ lập tức sửng sốt, đôi mắt đẹp mở to, có chút không thể tin được chỉ chỉ vào mình.
“Ta sao?”
“Nếu không thuận lợi thì thôi.” Lục Thánh mỉm cười trêu chọc một câu.
Tiết Phỉ trong nháy mắt liền phản ứng lại, trên mặt hiện ra vẻ kích động cùng vui sướng cực lớn, khuôn mặt xinh đẹp đều đỏ lên.
“Tiện đường chứ. Ngươi có đi tỉnh Kinh Đô thì ta đều tiện đường.” Tiết Phỉ mang thần thái phấn chấn, vung tay lên nói: "Tỷ tỷ sẽ dẫn ngươi đi hóng gió.”
"..."