Lục Thánh bỗng nhiên nghĩ đến một điểm, hắn nhanh chóng điều khiển quang não tìm tòi "Linh cơ tráng huyết thang".
Kết quả là…
“Quyền hạn của ngài không đủ, không thể lấy được phối phương của dược phẩm cấp năm trở lên!”
Chà......
Lục Thánh hít sâu một hơi, thần sắc chấn động.
Lúc hắn lấy ra linh cơ tráng huyết thang thì đã nghĩ đến khả năng này.
Võ đạo năm ba trăm xuất hiện phương thuốc linh cơ tráng huyết thang, vậy sau khi trải qua một vạn năm phát triển thì nó chắc chắn sẽ được cải tiến trở thành phương thuốc chất lượng càng cao hơn.
Kết quả không nằm ngoài dự liệu của Lục Thánh, Linh Cơ Tráng Huyết Thang chẳng những đã được cải tiến, mà hơn nữa nó còn trực tiếp lột xác thành dược phẩm quý giá có cấp năm trở lên.
Đại não Lục Thánh vận chuyển với tốc độ cao.
"Nói cách khác ý tưởng của ta là khả thi, chỉ cần ta đem đồ vật một vạn năm sau đưa đến hiện tại, như vậy đồ vật đó liền tương đương với việc nhiều thêm một vạn năm phát triển, nó hoàn toàn có thể bị đẩy tới một độ cao mới tinh."
Lục Thánh quan sát bốn phía, không gian mộng cảnh vẫn như cũ, hình như cũng không có gì thay đổi.
“Không! Vẫn có thay đổi.”
Lục Thánh điều tra tin tức thời gian gần nhất thì thấy trong kho tài nguyên Hỏa Chủng so với lần đầu tiên hắn tiến vào không gian mộng cảnh xa thình lình đã xa hơn mười năm.
"Nói cách khác, một phần linh cơ tráng huyết thang trải qua một vạn năm phát triển liền cho cả văn minh nhân tộc tranh thủ thêm mười năm sống sót."
Vậy nếu như những vô thượng công pháp cấp mười một như《 hằng tinh luyện thể thuật 》, 《 tự nhiên hô hấp pháp 》, 《 thủy tinh quán tưởng pháp 》thì sao?"
Trong đầu Lục Thánh toát ra một ý nghĩ to gan lớn mật. Hắn thậm chí còn có loại xúc động muốn một hơi đem tất cả những công pháp này đều công bố lên trên mạng. Nhưng rất nhanh sau đó hắn liền kiềm chế lại và bỏ đi ý niệm này.
"Không nói đến ở võ đạo năm ba trăm tuyên bố những công pháp này có thể triệt để cứu vãn tương lai văn minh nhân tộc hay không. Nhưng một khi công bố tất nhiên sẽ nhấc lên sóng to gió lớn trên thế giới, trật tự hiện có sẽ bị đánh vỡ trong nháy mắt, xã hội sẽ là một mảnh đại loạn. Rồi ta và gia đình ta cũng sẽ lập tức trở thành trung tâm của tất cả các cơn bão, vậy có trời mới biết kết cục sẽ như thế nào.”
“Hơn nữa nếu ta làm như vậy mà vẫn không thể cứu vãn được tương lai của văn minh Nhân tộc, vậy võ đạo hơn một vạn năm bảo tồn một hỏa chủng cuối cùng ở trên người ta cũng sẽ triệt để bị dập tắt, từ đó tương lai của văn minh Nhân tộc cũng sẽ không còn bất kỳ hy vọng nào.”
Vẻ mặt Lục Thánh trầm tĩnh, làm rõ suy nghĩ.
"Phương thức tốt nhất vẫn là chờ ta có đủ thực lực có thể khống chế toàn cục về sau thì mới đem những cái vô thượng công pháp này chậm rãi công bố."
Võ đạo năm ba trăm văn minh nhân tộc đang suy nhược, cho nên sẽ cần một người dẫn dắt đi đúng hướng, mà người dẫn dắt này chỉ có thể là ta! Nếu để cho người khác đến làm thì ta không yên tâm!
Trái tim Lục Thánh một lần nữa trở về bình tĩnh. Hắn tựa hồ phát hiện ra một con đường tắt, nhưng con đường tắt này rất có thể là một con đường chết cho hắn, cho người nhà của hắn, và còn có toàn bộ văn minh Nhân tộc.
Lục Thánh không dám đánh cược và hắn cũng cược không nổi.
...
Leng keng!
Chuông cửa phòng vang lên, Lục Thánh mở cửa phòng ra và nhìn thấy nhân viên phục vụ tươi cười đứng trước cửa, trong tay còn cầm một bộ lễ phục dạ hội màu đen tinh tế.
“Lục tiên sinh, hội trưởng Giang Tế Niên phái người đưa quần áo tới cho ngài, hi vọng ngài có thể mặc nó vào rồi sau đó chúng ta sẽ an bài xe hơi đưa ngài đi tham gia tiệc tối.”
Lục Thánh khẽ nhíu mày. Không phải nói chỉ là tùy tiện ăn một bữa cơm tối thôi sao? Giang Tế Niên như thế nào còn đưa lễ phục dạ hội tới cho ta?
Nghĩ tới nghĩ lui, Lục Thánh vẫn là gật đầu nhận lấy quần áo trong tay nhân viên phục vụ, nói: "Được, ta biết rồi. Ngươi đi nói với Giang hội trưởng ta sẽ đến đúng giờ.”
“Vâng.” Nhân viên phục vụ lịch sự đáp.
Đợi đến khi cửa phòng đóng lại, mồ hôi trên trán nhân viên phục vụ này lập tức không ngừng lăn xuống.
"Cũng không biết vị khách quý này có lai lịch gì mà ngay cả hội trưởng Giang Tế Niên cũng phải thận trọng đối đãi với hắn như thế? Ngài ấy cả buổi chiều đều gọi mười mấy cuộc điện thoại tới đây a."
“Lại nói vị khách quý này nhìn qua tuổi còn trẻ nhưng tại sao khí tràng trên người hắn lại khủng bố như vậy? Ta đứng ở trước mặt hắn thật giống như đang ở trong vườn bách thú đối mặt với mãnh thú, so với lúc trước tiếp đãi đại nhân vật cấp tỉnh khí thế còn cường đại hơn."
Nhân viên phục vụ lắc đầu rồi bước nhanh rời đi.