Cao Võ: Đăng Nhập Tương Lai Một Vạn Năm - Dịch

Chương 217 - Chương 217 - Đại Tiệc

Chương 217 - Đại Tiệc
Chương 217 - Đại Tiệc

Lục Thánh nhìn thiếu niên trong gương mặc một thân lễ phục dạ hội màu đen cắt may vừa người, cổ áo sơ mi trắng buộc một cái nơ màu xanh đậm.

Làn da hắn trắng nõn, dáng người cao ngất, phối hợp với ngũ quan tuấn tú, giơ tay nhấc chân đều tản mát ra một loại khí chất hào môn của quý công tử trẻ tuổi.

Đây là Lục Thánh sau khi mặc vào lễ phục dạ hội.

“Cũng rất đẹp.” Lục Thánh vươn tay nới lỏng nơ, trong lòng yên lặng suy nghĩ.

Nhưng mà ta vẫn thích quân phục của quân khu phía đông hơn và mặc vào cũng thoải mái hơn.

"Không sao cả, lão đầu kia muốn náo nhiệt thì liền để cho hắn náo nhiệt một buổi tối đi, dù sao ta ngày mai liền muốn rời đi thành Lương."

Lục Thánh tiện tay cầm lên điện thoại di động nhìn lướt qua.

Hắn không có nhiều liên lạc trong điện thoại di động nhưng tin nhắn luôn là 999+.

Ngoại trừ người nhà và mấy người bạn đặc biệt ra thì tin tức của những người khác Lục Thánh rất ít xem.

Hắn trả lời tin nhắn cho cha mẹ và Lục Khinh Hòa, sau đó lại thông báo cho Hà Linh Tố một tiếng hắn đã hiểu rõ tình huống của công ty dược phẩm Linh Thánh, đại khái ngày mai hay ngày mốt hắn sẽ trở về thành phố Bạch Hà, đến lúc đó hắn sẽ liên lạc với nàng.

Tin nhắn gửi đi không lâu Lục Thánh liền nhận được hồi âm.

Chỉ một chữ "Được”.

Cùng lúc đó ở thành phố Bạch Hà xa xôi, một người phụ nữ bận rộn đến sứt đầu mẻ trán cầm lấy điện thoại di động tức giận đến mức trong vòng vài giây đã đánh ra hơn trăm chữ để lên án đối với người nào đó.

Nhưng nàng rất khiếp sợ hung uy của người đó cho nên những lời lên án này đã rất nhanh bị nàng xóa bỏ, chỉ để lại một chữ gửi qua “Được”.

Hà Linh Tố tiếp tục vùi đầu đắm chìm trong công việc bận rộn của nàng.

...

Lục Thánh cất điện thoại di động, thoáng giãn ra thân thể bị âu phục trói buộc, cất bước đi ra khỏi phòng.

Hôm nay Lục Thánh đã cáo một mét tám lăm, thân dài chân dài, mặc vào âu phục lại càng thêm nổi bật dáng người, khi đi lại tự mang một cỗ khí thế bức người, so với lúc hắn mặc đồ thể thao thoải mái hoàn toàn giống nhưu hai người khác nhau.

Đi xuống lầu ba của khách sạn và đi tới đại sảnh, Lục Thánh liền thấy Tiết Phỉ đã sớm chờ hắn.

“Lục...... Tiết Phỉ vừa nhìn thấy Lục Thánh liền muốn vẫy tay chào hỏi, nhưng tay nàng mới nâng được một nửa lại nhanh chóng rụt về: "Lục tiên sinh, ta ở đây.”

Lục Thánh đi tới trước mặt Tiết Phỉ, bình tĩnh nói: "Ngươi gọi ta Lục Thánh là được rồi, hai chữ tiên sinh nghe không thuận tai lắm.”

“Ưm.” Tiết Phỉ gật đầu đáp ứng nhưng tư thái vẫn có chút câu nệ.

Buổi tối Tiết Phỉ hiển nhiên cũng đã trải qua một phen trang điểm tỉ mỉ. Nàng trang điểm tinh xảo, mặc một thân váy dài đỏ thẫm, mép váy xẻ từ đùi đến thắt lưng, trông vừa ngự tỷ vừa xinh đẹp.

Khách sạn này vốn đã sắp xếp xe riêng cho Lục Thánh, nhưng khi thấy Lục Thánh leo lên siêu xe thể thao của Tiết Phỉ thì liền thức thời mà không đi lên quấy rầy hắn.

Buổi tối Tiết Phỉ lái xe rõ ràng đã thành thật hơn rất nhiều, dọc theo đường đi nàng không hề vượt qua một cái đèn đỏ nào.

Hai mươi phút sau, siêu xe chậm rãi dừng lại trước cửa một trang viên tư nhân. Bên ngoài trang viên đang đỗ không ít chiếc xe sang trọng, siêu xe thể thao màu đỏ rực của Tiết Phỉ vô cùng phong cách trên đường cái nội thành, nhưng đặt tại đây thì đều có vẻ không đáng chú ý.

“Sao lại nhiều người như vậy?” Lục Thánh nhíu mày hỏi.

Tiết Phỉ giúp Lục Thánh mở cửa xe, nhỏ giọng giải thích: "Giang lão đầu ở Thành Lương là đại nhân vật số một số hai, cho nên rất nhiều chuyện không phải hắn muốn khiêm tốn là có thể khiêm tốn. Đây đã là cảnh tượng nhỏ nhất do Giang lão đầu cực lực áp chế."

Lục Thánh vốn là ôm tâm tư ăn cơm mà tới, hiện tại ý nghĩ của hắn liền thay đổi để chuẩn bị lát nữa đi vào gặp mặt Giang Tế Niên thì liền rời đi.

Hai người Lục Thánh còn chưa đi tới cửa thì lập tức đã có bồi bàn đi tới nghênh đón.

Trong bữa tiệc tối xa hoa này, một đám nam nữ ăn mặc quần áo sang trọng túm năm tụm ba cầm chén rượu tùy ý nói chuyện phiếm, thường thường còn phát ra tiếng cười rất nhỏ một cách tỉnh tế.

“Đây quả là cảnh tượng của một xã hội thượng lưu.” Trịnh Đan Đan cùng một cô gái đứng ở trong góc nhìn mọi người đi tới đi lui mà nhỏ giọng nói chuyện.

“Thị trưởng Thành Lương, còn có cả hội trưởng của hiệp hội võ giả. Ở đây cơ hồ đều là các nhân vật uy tín tại thành Lương thậm chí là cả tỉnh Đông Ninh cũng đều có. Nếu như chúng ta không có vận khí tốt thì thật đúng là vào đây không được.” Cô gái ăn mặc lễ phục dạ hội màu xanh đậm, trang điểm tinh xảo nhỏ giọng nói với Trịnh Đan Đan.

"Chủ yếu là do người khởi xướng của buổi tiệc tối này có lai lịch quá lớn, là hội trưởng của hiệp hội tinh thần niệm sư tại thành Lương, Giang Tế Niên, Giang lão gia tử.”

“Tinh thần niệm sư là nhóm người như thế nào thì ngươi hẳn là biết rõ, so với võ giả thì quý giá hơn nhiều lắm. Ngươi đừng thấy Giang lão gia tử chỉ là hội trưởng của một cái hiệp hội tại thành Lương nho nhỏ của chúng ta, nhưng hội trưởng của hiệp hội võ giả tỉnh Đông Ninh mà nhìn thấy ông ta cũng phải khách khí đấy. Bởi vì toàn bộ tỉnh Đông Ninh cũng chỉ có Thành Lương chúng ta là có hiệp hội tinh thần niệm sư. Nhìn qua chỉ là cấp thành phố, nhưng kỳ thật cùng cấp tỉnh không khác gì nhau."

Nghe thấy cô gái này nhắc tới bốn chữ tinh thần niệm sư để cho Trịnh Đan Đan nhớ tới cái gì đó mà ánh mắt dao động một chút.

“Tân Uyển, ngươi có biết bữa tiệc tối này là để làm gì không?”

Cô gái tên là Tân Uyển tỏ ra thần thần bí bí nói: "Ta đã sớm biết ngươi sẽ hỏi như vậy rồi. Ta thật vất vả mới tìm hiểu được thành Lương chúng ta đã sinh ra một vị tinh thần niệm sư cấp bốn."

Bình Luận (0)
Comment