Tân Uyển liên tục nói.
“Ngươi có biết tinh thần niệm sư cấp bốn là khái niệm gì không, Đan Đan? Đó là đại nhân vật cấp tỉnh cùng cấp bậc với Giang Tế Niên lão gia tử đấy. Đặt vào quân bộ thì ít nhất cũng phải là quân hàm thượng tá, thậm chí là đại tá.”
“Nhân vật như vậy dậm chân một cái tỉnh Đông Ninh đều phải run ba lần, ngươi nói xem nếu chúng ta có cơ hội được đại nhân vật như vậy coi trọng thì chúng ta cùng gia tộc sau lưng chúng ta sẽ có thể cất cánh ngay tại chỗ."
Trịnh Đan Đan nhịn không được tò mò hỏi: "Vị tinh thần niệm sư cấp bốn còn rất trẻ tuổi sao?"
Tân Uyển nói: “Không biết, đoán chừng sẽ không quá già, nếu không đêm nay cũng không đến mức có nhiều nữ nhân tới như vậy."
Tân Uyển quét nhìn bốn phía rồi nói tiếp: "Ngươi cần phải quý trọng cơ hội này, trong nhóm chúng ta ngoại trừ ngươi cùng ta thì những người khác muốn tiến vào nơi này đều không đủ trình độ đâu. Đó cũng là lý do hôm nay ta đưa ngươi đến đây."
Trịnh Đan Đan cười khổ một tiếng, nhỏ giọng nói: "Tân Uyển, ta biết ngươi từ trước đến nay không thích trường hợp này.”
Tân Uyển liếc Trịnh Đan Đan một cái, mở miệng nói: "Đan Đan, ta nghe Văn Tuệ nói ngươi gần đây giống như thích một vị học sinh trung học gặp gỡ lúc đi du lịch phải không?"
Trịnh Đan Đan kinh hãi giống như nai con, mãnh liệt ngẩng đầu lên, sau đó nhanh chóng lắc đầu biện giải: “Không...... không, ngươi đừng nghe Văn Tuệ nói bừa.”
"Ha ha ha, ngươi còn giả bộ với ta sao? Ngươi đoạn thời gian này luôn một mực ở Thành Lương không có trở về đi học chính là vì chờ tiểu tử kia chứ gì? Nghe nói bộ dạng của hắn rất không tệ, trong nhà cũng có chút bối cảnh, hình như còn có quan hệ với quân khu phía đông?"
Tân Uyển dùng một loại ánh mắt có chút bất đắc dĩ nhìn Trịnh Đan Đan nói: "Đan Đan, ta nói ngươi có bị gì không vậy? Cho dù ngươi ở đại học tùy tiện tìm một tiểu tử nghèo không có bối cảnh gì nói chuyện yêu đương thì ta cũng sẽ không quản ngươi. Dù sao tuổi trẻ mà, yêu đương vài lần cũng không có gì, dù sao sớm muộn cũng phải chia tay thôi. Nhưng ngươi lại có thể thích một học sinh trung học sao? Đầu óc ngươi không bị hỏng chứ?”
Tân Uyển mang vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi đưa tay sờ lên trán Trịnh Đan Đan.
Trịnh Đan Đan né đi bàn tay Tân Uyển, cố gắng phản bác: "Lục Thánh...... không phải là...... học sinh trung học bình thường.”
Tân Uyển nói: “Hắn cũng là học sinh trung học. Thôi quên đi, ta lười quản ngươi.”
Tân Uyển lại nhìn chung quanh, nói tiếp: "Yến hội tối nay có không ít tinh thần niệm sư, ngươi mở to mắt một chút, đợi lát nữa cho dù không hấp dẫn được đại nhân vật cấp bốn kia chú ý thì hấp dẫn vài nhân vật trẻ tuổi cũng được. Vì có thể ngày nào đó bọn họ sẽ đột phá thành đại nhân vật. Ta nói chuyện với ngươi đó ngươi có nghe thấy không, Trịnh Đan Đan?”
“Được rồi, ta biết rồi Tân Uyển.” Trịnh Đan Đan vô lực trả lời.
Đêm nay Trịnh Đan Đan thật sự bị bạn thân kéo tới tham gia dạ tiệc chúc mừng của hiệp hội tinh thần niệm sư gì đó.
Từ lần trước cùng Lục Thánh tách ra Trịnh Đan Đan vẫn ở lại Thành Lương không đi. Bởi vì nàng biết Lục Thánh sớm muộn gì cũng sẽ đến Thành Lương một chuyến.
Cho nên nàng đã đợi ở nhà và chờ mong Lục Thánh có một ngày có thể đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng.
Trong khoảng thời gian này nàng đã gửi không ít tin nhắn cho Lục Thánh mà Lục Thánh cũng không trả lời, thậm chí còn không xem, bởi vì bên dưới mỗi tin nhắn đều hiển thị "Chưa đọc".
Trịnh Đan Đan cũng không biết chờ như vậy rốt cuộc có kết quả hay không, nhưng nàng chỉ có thể chờ, chậm rãi chờ.
Ngay khi Trịnh Đan Đan bị ban thân lôi kéo cùng một ít thượng lưu nhân sĩ chào hỏi xã giao, ánh mắt của nàng bỗng nhiên liếc đến một đạo thân ảnh đang đứng ăn.
Đó là một vị thiếu niên cao lớn thân mặc âu phục màu đen, dáng người thon dài, một tay tùy ý đút vào trong túi, tay kia thì cầm nĩa không ngừng đưa thức ăn trên bàn vào trong miệng.
“Lục...... Lục Thánh sao?” Trịnh Đan Đan mở to hai mắt, hoài nghi mình có phải nhìn lầm hay không, hoặc là xuất hiện ảo giác gì đó.
Khi nàng nhìn chằm chằm thiếu niên kia một lát thì thiếu niên kia cũng nhìn về phía cô.
Trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau, Trịnh Đan Đan rốt cục xác nhận thiếu niên kia chính là Lục Thánh!
“Tân Uyển, ta thấy một người bạn, ta qua đó một chút.” Trịnh Đan Đan lập tức bỏ lại một câu rồi đi thẳng đến thiếu niên trong lòng nàng.
“Này, Đan Đan, ngươi đi đâu vậy?” Tân Uyển không giữ được Trịnh Đan Đan nên theo phương hướng Trịnh Đan Đan chạy tới nhìn lại.
Sau đó Tân Uyển tựa hồ hiểu được cái gì mà trên mặt lộ ra nụ cười.
...