“Trịnh Đan Đan đấy à?” Lục Thánh nhìn Trịnh Đan Đan đột nhiên xuất hiện trước mặt mà cũng sửng sốt một chút hỏi.
Sau khi Tiết Phỉ cùng hắn tiến vào thì nàng liền vội vàng đi hồi báo cho Giang Tế Niên, một mình hắn nhàm chán nên liền tùy tiện ở tiệc tối đi ăn một chút.
Không thể không nói quy cách của dạ tiệc này rất cao, buffet bày trên bàn tất cả đều là mỹ thực thịt dị thú đã trải qua chế biến tỉ mỉ.
Lục Thánh đang ăn rất vui vẻ, kết quả lại ngoài ý muốn nhìn thấy Trịnh Đan Đan đã lâu không gặp.
Lục Thánh nhanh chóng phản ứng lại, Trịnh Đan Đan hình như là người của thành Lương.
Trên mặt Trịnh Đan Đan tràn đầy cảm giác vui sướng cùng hạnh phúc cực lớn, hai gò má nàng đỏ ửng.
“Lục Thánh, sao ngươi lại ở đây?” Sau khi hỏi xong Trịnh Đan Đan lại nhanh chóng bổ sung một câu: "Ngươi đến Thành Lương lúc nào thế?”
“Hôm nay vừa tới.”
“Ồ.” Trịnh Đan Đan bỗng nhiên phản ứng lại, chợt nói: "Ngươi đến Thành Lương chẳng lẽ là vì chuyện này sao?"
Trịnh Đan Đan chỉ vào bữa tiệc tối mà bọn họ đang ở.
Lục Thánh suy nghĩ, gật đầu nói: "Xem như vậy đi.”
“Quá...... quá tốt!” Trịnh Đan Đan kích động đến mức nói không ra lời.
Nàng cảm thấy mình và Lục Thánh thật sự rất có duyên.
Nếu hôm nay nàng không bị bạn thân cứng rắn lôi kéo tới cái dạ tiệc này, vậy nàng sẽ không ở đây và lại càng không gặp phải Lục Thánh.
Chuyện này gọi là gì? Từ sâu xa bên trong tự có ý trời!
Trịnh Đan Đan vốn bị cưỡng ép kéo tới đây mà nàng lại không thích nơi này nên trong lòng còn có chút không vui, hiện tại nàng đều muốn ôm Tân Uyển hưng phấn kêu to: Ngươi đâu phải bạn thân của ta, ngươi rõ ràng là bà mai do ông trời cố ý an bài tác hợp cho Lục Thánh và ta!
“Đan Đan, ngươi có bằng hữu mà không giới thiệu cho ta một chút sao?” Lúc này một giọng nói mang theo vài phần trêu chọc vang lên bên tai hai người.
Trịnh Đan Đan nhìn lại thì thấy đó là ô bạn thân Tân Uyển của nàng.
Tân Uyển bưng theo ly rượu đỏ, quan sát nam nhân trẻ tuổi đứng trước mặt mình.
Vô luận là phương diện dáng vẻ hay khí chất thì hắn đều là lựa chọn tốt nhất. Hơn nữa hắn còn có tư cách xuất hiện ở đây mà.
"Trịnh Đan Đan ngươi được lắm, thì ra ngươi đã sớm có mục tiêu mà còn gạt ta nói rằng chỉ là bằng hữu a." Tân Uyển hơi nghiêng đầu nói.
Trên mặt Trịnh Đan Đan hiện lên một chút ngượng ngùng, nói: "Ngươi nói bậy bạ gì đó? Được rồi, để ta giới thiệu với ngươi."
Trịnh Đan Đan kéo tay Tân Uyển nói với Lục Thánh: "Lục Thánh, đây là bạn tốt của ta, Tân Uyển. Còn vị này là Lục Thánh, chính là người mà lúc trước ta đã nhắc tới với ngươi.”
“Lục Thánh! Ngươi chính là Lục Thánh sao?” Tân Uyển nghe Trịnh Đan Đan giới thiệu mà rượu đỏ trong miệng thiếu chút nữa phun ra.
Ánh mắt nàng nhìn Lục Thánh lập tức thay đổi mà trở nên có chút kỳ quái.
Khó trách tại sao người này lại trẻ tuổi như vậy, thì ra là vị học sinh trung học mà Đan Đan mê muội đến nổi không muốn đi học. Hắn mặc vào âu phục nên ta còn không có nhìn ra. Hắn lớn lên soái khí như vậy đúng là trách không được nàng!
Không thể không nói nam sinh tên là Lục Thánh trước mặt ta luận bề ngoài tuyệt đối là rất xuất sắc, có thể miểu sát chín thành chín mỹ nam mỹ nữ trong nhóm chúng ta!
Hơn nữa hắn còn có một chút bối cảnh thần bí!
Tân Uyển bỗng nhiên rõ ràng nguyên nhân thiếu nữ Trịnh Đan Đan tương tư Lục Thánh.
Đương nhiên vẻ nhiệt tình trong mắt Tân Uyển cũng nhanh chóng giảm bớt.
“Thì ra ngươi chính là Lục...... Lục tiên sinh. Ta từng nghe Đan Đan nhắc tới ngươi, hôm nay gặp mặt quả nhiên là long phượng trong loài người a.”
Tân Uyển nghĩ đến hiện tại mình đang đối mặt với một vị học sinh trung học, cho nên khi nói những lời này nàng liền nhịn không được mà muốn cười.
Lục Thánh rất dễ dàng để có thể bắt được cảm xúc biến hóa rất nhỏ của Tân Uyển, nhưng hắn cũng không nói gì mà chỉ lãnh đạm gật đầu: "Xin chào.”
“Lục tiên sinh là người nơi nào?” Tân Uyển trên mặt mang theo nụ cười "lễ phép", mở miệng hỏi.
“Người ủa thành phố Bạch Hà.” Lục Thánh trả lời, sau đó nhàn nhạt nói tiếp: "Có phải kế tiếp ngươi còn định hỏi về cha mẹ ta để hiểu rõ một chút bối cảnh gia đình của ta đúng không? Sau đó ngươi lại nhân tiện lại hỏi một chút ta rốt cuộc là như thế nào tiến vào buổi tiệc tối này nhỉ?"
Lục Thánh mang ánh mắt hơi trêu tức nhìn Tân Uyển, để cho nàng lâm vào kinh ngạc. Sau đó hắn nói với Trịnh Đan Đan: "Ta đi trước, có rảnh lại nói chuyện.”
Nói xong Lục Thánh liền xoay người rời đi.
“Lục Thánh! Lục Thánh......” Trịnh Đan Đan còn chưa kịp phản ứng thì Lục Thánh đã đi xa.
Nàng theo bản năng muốn đuổi theo nhưng lại bị Tân Uyển bắt được tay, nghiêm túc lắc đầu với nàng.
“Quên hắn đi Đan Đan. Loại người này không đáng.”