Tân Uyển nhìn bóng lưng Lục Thánh đi xa, hơi nheo mắt lại, có chút buồn cười nói: "Ta còn chưa nói gì mà phản ứng của hắn đã như vậy. Điều đó nói lên cái gì? Điều đó chứng tỏ trong lòng hắn cực kỳ để ý những điểm mà ta vừa mới nói, hắn không có bản lĩnh gì mà lòng tự trọng lại mạnh muốn chết.”
“Nói dễ nghe một chút gọi là kiêu ngạo, nói khó nghe một chút chính là tự ti. Loại người này ta đã gặp quá nhiều, căn bản không thích hợp với ngươi. Ngươi xem kìa.”
Trên mặt Tân Uyển đột nhiên lộ ra vài phần hiểu rõ, đưa tay chỉ về phía trước. Trịnh Đan Đan nhìn theo hướng Tân Uyển chỉ, nàng nhìn thấy Lục Thánh đang đứng bên cạnh một nữ nhân xinh đẹp mặc một thân váy đỏ, hai người nói chuyện rất vui vẻ.
"Ta đại khái đoán được hắn đã làm thế nào để tiến vào được nơi này." Tân Uyển trêu chọc nói: "Ngươi biết nữ nhân kia là ai không?”
Trịnh Đan Đan mang vẻ mặt mờ mịt lắc đầu.
Tân Uyển nhìn Trịnh Đan Đan, chắc chắn nói: “Nàng tên là Tiết Phỉ! Tiết gia thì ngươi cũng biết rồi đó, mà bản thân Tiết Phỉ chính là một vị tinh thần niệm sư, hình như còn sắp đạt tới cấp hai. Trong giới phú nhị đại của Thành Lương, nàng tuyệt đối có thể coi là nhân vật số một số hai. Nhìn dáng vẻ quen thuộc của Lục Thánh và Tiết Phỉ kia ta dám cá tên Lục Thánh này nhất định đã dựa vào bề ngoài hay thủ đoạn gì đó để đáp ứng Tiết Phỉ nên mới có cơ hội đi vào dạ tiệc này. Nói một cách khó nghe hắn tám phần mười là một kẻ ăn bám.”
“Đan Đan, ngươi mở to mắt mà nhìn rõ bộ mặt thật của hắn đi.”
Từng câu từng chữ của Tân Uyển như cái búa đập mạnh vào lòng Trịnh Đan Đan.
Trịnh Đan Đan mang vẻ mặt mờ mịt đứng lặng tại chỗ, nhìn xem Lục Thánh cùng Tiết Phỉ "vừa nói vừa cười", "cử chỉ thân mật" mà trong miệng thì thào: "Lục Thánh sẽ không như vậy đâu...”
Tân Uyển bất đắc dĩ nhìn Trịnh Đan Đan một cái, vỗ vỗ bả vai của nàng, nói: "Này, ta biết có đôi khi chân tướng sự thật chính là tàn khốc như vậy, nhưng đây cũng là điều mà mỗi người không thể không đối mặt.
Ta nói nhiều như vậy nhưng còn lại do ngươi tự mình suy nghĩ thật kỹ."
Nói xong Tân Uyển lui sang một bên, còn Trịnh Đan Đan thì vẫn đang đắm chìm trong những lời mà Tân Uyển nói với nàng.
Trịnh Đan Đan không thể tin được những gì Tân Uyển nói là sự thật.
Đột nhiên một bóng dáng thiếu niên sáng chói tựa như mặt trời chói lọi hiện lên trong đầu nàng. Trịnh Đan Đan như tỉnh mộng.
Trời ạ, ta lại hoài nghi Lục Thánh sẽ là một tiểu bạch kiểm ăn bám sao? Ta thật sự là kẻ ngốc ư?
Trịnh Đan Đan cũng muốn hung hăng tát mình một cái.
“Tân Uyển, ta nói cho ngươi biết Lục Thánh tuyệt đối không thể là loại người như ngươi nói đâu!” Trịnh Đan Đan vội vã giải thích với Tân Uyển.
Mà Tân Uyển thì vẫn khăng khăng một mực lười nghe Trịnh Đan Đan.
Lúc này ở phía trước bỗng nhiên truyền đến từng trận xôn xao.
Có người hô lên: “Giang lão gia tử tới rồi.”
Trịnh Đan Đan cùng Tân Uyển đều nhịn không được mà quay đầu nhìn lại.
"Giang hội trưởng để cho ta nói với ngài lời xin lỗi, vì ngài ấy cũng không biết đám thủ hạ lại có thể làm ra tràng diện lớn như vậy."
“Chủ yếu là bên trong hiệp hội tinh thần niệm sư có rất nhiều cẩu độc thân cần sự trợ giúp thoát khỏi cô đơn.”
Tiết Phỉ giải thích với Lục Thánh.
Lục Thánh coi như có thể lý giải sự bất đắc dĩ của Giang Tế Niên, vì thế gật đầu, nói: "Được, nhưng lát nữa ta phải đi, đến lúc đó ngươi giúp ta cùng Giang hội trưởng lên tiếng chào hỏi nhé.”
“Lục tiên sinh yên tâm, ta nhất định sẽ truyền đạt đúng chỗ.”
Lúc này Tiết Phỉ mới nhớ ra hình như nàng lại nói sai.
À Lục tiên sinh không thích người khác gọi hắn là "tiên sinh!
Lúc này đám người phía trước truyền đến một trận xôn xao, Giang Tế Niên một thân Đường trang, tinh thần phấn chấn dưới sự vây quanh của mấy người sải bước đi tới.
“Giang hội trưởng tới rồi.” Tiết Phỉ nhanh chóng nói.
Lục Thánh lẳng lặng nhìn Giang Tế Niên, Giang Tế Niên cũng rất nhanh phát hiện ra hắn.
Tinh thần niệm sư cấp bốn muốn tìm người ở đây vẫn là chuyện rất đơn giản.
Giang Tế Niên trực tiếp hướng Lục Thánh đi tới.
Ánh mắt đám người cũng theo bước chân Giang Tế Niên mà di động.
Rất nhanh sau đó Giang Tế Niên đã đi tới trước mặt Lục Thánh, vẻ mặt áy náy nói ra: "Lục tiên sinh, thật ngại quá......”
Lục Thánh lắc đầu nói: "Không sao, Giang hội trưởng có trách nhiệm rất lớn, ta có thể giúp một chút cũng rất vui vẻ.”
“Đa tạ Lục tiên sinh đã hiểu.” Giang Tế Niên nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó ngẩng đầu hướng về phía tất cả mọi người lớn tiếng giới thiệu: "Người đứng ở bên cạnh ta chính là thiên tài tinh thần niệm sư cấp bốn mới sinh ra của hiệp hội tinh thần niệm sư tỉnh Đông Ninh chúng ta. Ngài ấy tên là Lục Thánh, Lục tiên sinh.”
“Lục tiên sinh năm nay chỉ mới mười bảy tuổi, cùng hắn so sánh ta thật sự đã già, ta xấu hổ muốn chết a."
Giang Tế Niên không tiếc lời tán thưởng Lục Thánh, gần như nâng Lục Thánh lên trời.
Nhưng chỉ vẻn vẹn mấy câu nói trước của hắn cũng đã đủ để nhấc lên sóng to gió lớn trong dạ hội này.
Mười bảy tuổi là tinh thần niệm sư cấp bốn?
Tía má ơi, ta không nghe lầm vậy?
Chuyện này cũng quá kinh người đi! Hắn thậm chí còn chưa thi đại học a!
Hắn đúng là rồng phượng trong loài người, là chân long phượng sồ chân chính a!
Cơ hồ ánh mắt toàn trường đều đồng loạt hội tụ trên người Lục Thánh.
Đủ loại âm thanh sợ hãi, chấn động, khó có thể tin vang lên bên tai không dứt.
Trong khoảng thời gian ngắn Lục Thánh phảng phất như có vô số ánh đèn flash gia thân, hào quang vạn trượng, rạng rỡ sinh huy.
Phía dưới đám người, Tân Uyển đã sớm bị kinh hãi đến biến sắc. Nàng trợn mắt há hốc mồm, ngơ ngác đứng tại chỗ, một câu cũng không nói nên lời, ly rượu đỏ trong tay nàng không biết đã rơi xuống đất từ lúc nào mà nàng cũng không hề phát hiện ra.
Tân Uyển chỉ nghe được bên cạnh truyền đến âm thanh vô cùng phức tạp của Trịnh Đan Đan.
"Tân Uyển, ngươi nói xem đại nhân vật giống như chân đạp quần tinh, tựa như mặt trời sáng chói, quang huy chói lọi kia làm sao có thể là dạng tiểu bạch kiểm như ngươi nói được a."
Đầu óc Tân Uyển đã trống rỗng, dường như có vô số chiếc máy bay đang gào thét bay qua đỉnh đầu nàng.
Ong ong ong!
Cả người Tân Uyển đang không ngừng run rẩy.
…