Đúng như Lục Thánh đã nói, Giang Tế Niên vừa lộ mặt thì hắn liền trực tiếp rời đi.
Nếu như không phải vì cho Giang Tế Niên mặt mũi, để cho buổi dạ yến hiện này càng thêm danh chính ngôn thuận, vậy Lục Thánh thậm chí ngay cả đến cũng không muốn đến.
Những người muốn đuổi theo bước chân của hắn đang liều mạng nhón chân, rướn cổ lên muốn đưa danh thiếp cho hắn thì hắn đều làm như không thấy.
Lục Thánh đã có tấm mộc bài thiên tài trẻ tuổi, vậy hắn có chút ngạo khí không phải là chuyện rất bình thường sao?
Bằng vào Tinh Thần lực cường đại tiếp cận cấp 5, Lục Thánh dễ dàng tránh thoát đám người quấy rầy, đi ra khỏi trang viên. Thậm chí ngay cả Giang Tễ Niên cũng đều không có phát hiện hắn đến cùng rời đi từ lúc nào.
May mắn là nơi này vẫn không tính là quá hẻo lánh, Lục Thánh gọi được một chiếc xe taxi chạy thẳng đến khách sạn.
Trên đường trở về Lục Thánh dựa vào trên cửa sổ xe, yên lặng nhìn xem màn đêm bên ngoài cửa kính.
Lục Thánh bỗng nhiên tháo ra cái nơ màu lam đậm trên cổ, cởi đi một vài nút trên áo sơmi, nói với tài xế ngồi phía trước "Bác tài, phiền ngươi chuyển hướng, ta muốn đi tới đường sắt cao tốc."
Lục Thánh cảm thấy nhớ nhà nên hắn muốn hiện tại liền trở về thành phố Bạch Hà. Còn như hành lý Lục Thánh có thể nhờ Tiết Phỉ hoặc là Giang Tế Niên hỗ trợ gửi về là được, bởi vì bên trong cũng không có thứ gì trọng yếu.
Xe taxi liền thay đổi phương hướng trên con đường hắc ám. Nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ người xe vội vã xẹt qua, Lục Thánh có chút trầm tĩnh lại.
Đây mới là sinh hoạt mà hắn mong muốn, đơn giản thuần túy chỉ có người nhà cùng võ đạo làm bạn, chứ đi vào xã hội thượng lưu làm cái quái gì.
Lục Thánh chung quy vẫn là một vị học sinh THPT xuất thân từ gia đình bình thường.
Trên cửa sổ xe chiếu rọi lên khuôn mặt thiếu niên làm lộ ra nụ cười thỏa mãn, cùng ánh đèn xa xa dần dần dung hợp vào một chỗ.
...
"Đùng đùng đùng!" Tiếng đập cửa vang lên dồn dập.
"Ca à, ngươi nhanh chóng rời giường đi, điểm tâm đều muốn nguội lạnh cả rồi!" Sau đó là giọng nói của Lục Khinh Hòa.
Lục Thánh chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí, mắt trần có thể thấy được khí lưu màu trắng như là mũi tên bắn tới bức tường đối diện, thổi cho tấm ảnh nhân vật trò chơi trên tường rung động rào rào.
Lục Thánh mở mắt ra, đứng lên trả lời một câu: "Ta tới liền."
Ngay sau đó Lục Thánh mở ra cửa phòng, Lục Khinh Hòa đang cầm ăn bánh bao ngẩng đầu nhìn hắn.
"Ca mới đi ra ngoài một chuyến mà trở về liền cao lên nhiều như vậy sao?" Lục Khinh Hòa nghi ngờ so đo đỉnh đầu của mình cùng Lục Thánh chênh lệch chiều caoaf trong miệng lẩm bẩm.
"Là tại ngươi lùn xuống." Lục Thánh thản nhiên đáp rồi thuận tay đẩy ra Lục Khinh Hòa đang cản đường, sau đó đi tới phòng khách, ngồi xuống bàn ăn.
"Ca, ngươi mới rời giường mà chải răng cũng đều không làm sao?" Lục Khinh Hòa chạy vội theo Lục Thánh, dùng vẻ mặt ghét bỏ ngồi xuống bên cạnh hắn.
Lục Thánh thuận tay cầm lên một cái bánh bao thịt cắn một cái, nói: "Ta vào lúc 5 giờ đã rời giường nên cũng đã chải răng rồi. Hơn nữa võ đạo đạt đến cảnh giới của ta hôm nay coi như mỗi ngày không chải răng thì răng miệng vẫn sạch sẽ, chắc khỏe, thơm tho."
"Ca, nếu ngươi đã sớm đã rời giường mà còn để cho ta gọi ngươi sao?" Lục Khinh Hòa mạng vẻ mặt coi thường nói ra: "Võ đạo đạt đến cảnh giới của ngươi sao? Ngươi là cảnh giới gì a? Ngươi cho rằng ngươi là võ đạo Tông Sư hay sao mà có thể không chải răng mà răng miệng vẫn sạch sẽ, chắc khỏe, thơm tho à?"
Nhưng vừa mới dứt lời Lục Khinh Hòa đột nhiên phản ứng kịp. Bởi vì lão ca Lục Thánh của nàng hiện tại đã đạt tới cảnh giới gì thì nàng còn không biết.
Lục Khinh Hoà chỉ có thể cảm giác Lục Thánh càng ngày càng thần bí, khí tràng quanh thân hắn cũng càng ngày càng cường đại, có đôi khi chỉ vẻn vẹn là một ánh mắt mà hắn đã có thể để cho nàng giống như chuột thấy mèo mà cả người nổ lên tóc gáy. So với võ đạo lão sư cấp 3 thậm chí cấp 4 ở trong trường còn đáng sợ hơn.
Lục Thánh cũng lười để ý đến việc Lục Khinh Hòa nói móc hắn hàng ngày, vì hắn chỉ nhẹ nhàng nói ra câu đầu tiên thì đã ung dung trấn áp nàng.
"Hiện tại trường học cho ngươi nghỉ học gần 4 tháng, ăn điểm tâm xong ta sẽ kiểm nghiệm một chút thực lực của ngươi, ngươi đừng quên lúc trước ta đã gửi cho ngươi tin tức kia."
Bổ dược của nhà tài trợ Lục Thánh cũng không phải dễ dàng ăn như vậy.
"Ách." Nghe nói như thế, Lục Khinh Hòa trở nên im lặng, ngay cả tốc độ ăn cũng đều chậm lại.
Nhìn thấy nàng bối rối như vậy phỏng chừng là đang khẩn trương không biết lúc nữa nên ứng đối như thế nào đối với khảo hạch của Lục Thánh.
Lục Khinh Hòa càng bối rối như vậy thì Lục Thánh càng vui vẻ. Hắn còn chậm rãi ăn điểm tâm để cho Lục Khinh Hoà bị áp lực tâm lý càng lúc càng lớn.