Cao Võ: Đăng Nhập Tương Lai Một Vạn Năm - Dịch

Chương 222 - Chương 222 - Truyền Thụ Tâm Đắc

Chương 222 - Truyền Thụ Tâm Đắc
Chương 222 - Truyền Thụ Tâm Đắc

Lúc này cửa phòng mở ra, hai vợ chồng Lục Đại Hải và Trịnh Ngọc Phân đã mua thức ăn về.

Sau khi Lục Thánh trở về nhà, mỗi bữa cơm đều là một công trình lớn, mua thức ăn cũng phải để cho Lục Đại Hải đi theo, nếu không một mình Trịnh Ngọc Phân căn bản gánh không nổi.

"Hôm nay chợ có thịt bò tươi mới, mua mấy chục cân trở về hẳn là đủ ăn mấy bữa rồi." Lục Đại Hải cười ha hả buông xuống cái túi nặng trịch trên vai, lau mồ hôi trên mặt nói.

Hôm nay hắn khó được dịp nghỉ ngơi, đúng lúc Lục Thánh trở về nhà, cho nên tâm tình rất không tệ.

"Cha, ta để trong tủ lạnh những thịt cùng thuốc ngươi bình thường có dùng không?" Lục Thánh hỏi.

"Dùng chứ. Lại nói tiểu Thánh ngươi để trong tủ lạnh những bổ dược kia ta mỗi ngày pha nước uống cảm giác thể trạng tốt hơn không biết bao nhiêu lần, cả người như trẻ lại hai mươi tuổi. Chúng chắc hắn đắt lắm nhỉ?” Lục Đại Hải rót ly nước ngồi xuống bên cạnh Lục Thánh hỏi han.

"Không đắt, một vị bằng hữu mở tiệm thuốc đưa tặng ta, chuyên môn nhằm vào loại người trung niên như ngươi mà nghiên cứu chế tạo ra. Ngươi cùng mẹ đều nhớ kỹ mà uống." Lục Thánh nói đến vị bằng hữu mở tiệm thuốc tự nhiên chính là Hà Linh Tố, hắn cũng không tính nói dối.

“Ồ ồ ồ......” Lục Đại Hải tỏ vẻ ngạc nhiên rồi cũng không hỏi nhiều.

Hắn cùng Trịnh Ngọc Phân cũng biết từ khi Lục Thánh trở thành "Minh tinh Võ đạo" của thành phố Bạch Hà thì số người nịnh bợ hắn là không ít.

Lúc trước đã từng có người đưa tới tận nhà mấy chục hộp thịt bò bít tết thượng đẳng, lại còn đưa chút bổ dược chăm sóc sức khỏe.

Trịnh Ngọc Phân cũng đi tới, nói: "Kế tiếp ngươi không cần lại hướng bên ngoài mà chạy nữa, vì đã sắp tới kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông rồi."

“Ta sẽ không ra ngoài nữa, ta sẽ ở nhà đến khi thi đại học.” Lục Thánh đáp ứng một câu, sau đó nhìn thẳng cha mẹ của mình, hỏi: "Các ngươi hôm nay đều không có việc gì thì dứt khoát liền đi xem phòng đi?"

“Xem phòng sao? Xem phòng nào?” Lục Đại Hải, Trịnh Ngọc Phân và Lục Khinh Hòa đều mê man nhìn Lục Thánh.

Lục Thánh thuận miệng nói: "Đương nhiên là phòng ở rồi. Các ngươi không thấy ngôi nhà này hơi nhỏ sao? Ta cùng Khinh Hòa bình thường luyện võ đều không có chỗ trống, tốt nhất là đổi qua phòng có chỗ tu hành võ đạo lớn một chút, vị trí nào cũng được cả.”

Lục Đại Hải nhíu mày suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Tiểu Thánh nói rất đúng, hiện tại phòng ở của chúng ta quả thật quá nhỏ. Ta và mẹ ngươi ở cũng không sao cả, nhưng hai người các ngươi đều là võ đạo sinh cho nên cần đổi phòng lớn hơn một chút.”

Nhà của Lục Thánh hiện tại ngay cả chín mươi mét vuông cũng không tới, nói là lồng chim bồ câu cũng không quá đáng chút nào.

"Hoàn hảo là trước đó hội trưởng hiệp hội võ giả đã thưởng cho tiểu Thánh một trăm vạn còn không động vào, đặt cọc hẳn là đủ rồi, còn về sau mỗi tháng trả góp." Trịnh Ngọc Phân nhìn Lục Đại Hải một cái nói.

Lục Đại Hải lơ đễnh nói: "Ta hiện tại thân thể đã ít tật xấu, thể trạng cũng đã cường tráng, một tháng mấy ngàn đồng tiền trả góp cũng tùy tiện cầm về."

“Đúng vậy.” Trịnh Ngọc Phân gật đầu đồng ý.

Lục Thánh thì lại lắc đầu nói: "Không cần phải vậy.”

Nói xong hắn từ trong túi lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đưa tới trước mặt hai người.

"Nơi này có năm trăm vạn, các ngươi đi tới ngoại ô mua một căn biệt thự hẳn là đủ rồi, không đủ thì liền trả góp, trước cứ trả tiền theo kỳ hạn, về sau ta rất nhanh có thể bổ sung."

“Bao nhiêu cơ?” Lục Đại Hải lập tức từ trên ghế đứng lên, âm thanh không thể khống chế mà lớn tiếng hỏi lại. “Năm trăm vạn sao?!!”

Hắn hoài nghi có phải mình nghe lầm hay không. Ngay cả Lục Khinh Hòa cũng nghẹn bánh bao, vẻ mặt khó tin nhìn xem Lục Thánh.

“Đúng, chính là năm trăm vạn.” Lục Thánh giải thích: "Là do ta mấy tháng nay ở bên ngoài tham gia các loại hoạt động và huấn luyện thi đấu mà có được tiền thưởng. Đây chỉ là một phần, còn có một ít chưa tới tài khoản."

Ba người kia nhất thời ngưng đọng, ước chừng qua hơn nửa phút Lục Đại Hải mới chỉ vào thẻ ngân hàng trên bàn, không thể tin được nói với Lục Thánh: huyện này là thật sao?”

“Đương nhiên là thật. Không tin ngươi và mẹ cứ đến ngân hàng kiểm tra, đứa con ruột này còn có thể lừa hai người nữa sao?” Lục Thánh nhét thẻ ngân hàng vào tay Lục Đại Hải, sau đó đẩy hai người ra ngoài cửa. “Cha mẹ đi ngân hàng thì trực tiếp đi xem nhà luôn nhé, buổi trưa không về cũng được, ta và Lục Khinh Hòa sẽ tự nấu ăn.”

Sau khi đóng cửa lại, Lục Thánh quay đầu nhìn xem Lục Khinh Hòa đang biểu lộ vẻ mặt "Ngươi có thật sự là ca ca của ta không? Có phải ngươi đã bị người ngoài hành tinh đoạt xá rồi không?".

“Ca, ngươi thật sự chỉ trong vòng hai tháng đã kiếm được năm trăm vạn tiền thưởng sao?” Lục Khinh Hòa khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt, trên mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ hỏi.

“Ngươi bớt nói nhảm đi, chỉ là bữa sáng mà ngươi lại ăn lâu như vậy sao?" Lục Thánh trực tiếp kéo Lục Khinh Hòa từ trên ghế đứng lên, lạnh lùng nói: "Ta cho ngươi hai mươi phút nghỉ ngơi và chuẩn bị, hai mươi phút sau khảo hạch sẽ bắt đầu.”

Lục Khinh Hòa sững sờ tại chỗ vài giây, sau đó mạnh mẽ xoay người vọt vào trong phòng.

Nửa giờ sau Lục Khinh Hòa người đầy mồ hôi nằm trên mặt đất, thở hổn hển từng ngụm lại từng ngụm.

Nàng giơ một tay lên khẽ lay động, ý tứ mình đã giơ cờ trắng đầu hàng.

Nhưng Lục Thánh lại không có ý buông tha nàng mà từ trên cao nhìn xuống nàng, nhíu mày nói: "Ngươi đứng lên cho ta, mới có mười phút mà đã mệt thành như vậy à?”

Trên mặt Lục Khinh Hòa hiện ra một tia không phục, kêu lên: "Ngươi đã là võ giả cấp mấy rồi, còn ta ngay cả võ giả chính thức cũng chưa đạt tới. Ngươi chỉ biết khi dễ ta, ta không phải là phế vật.”

Nói xong tại vành mắt của Lục Khinh Hòa đã bắt đầu phiếm hồng, tựa hồ từ sau khi Lục Thánh quật khởi tới nay nàng chịu ủy khuất bao nhiêu vào giờ khắc này đều bộc phát ra.

Lục Thánh nhìn thấy Lục Khinh Hòa khóc nhè thì ánh mắt hơi nhu hòa xuống, suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngươi bây giờ đứng lên, ta sẽ dạy cho ngươi chút một ít tâm đắc, tiểu kỹ xảo rất thực dụng do chính ta tổng kết ra."

“Thật ư? Là bí tịch võ học sao?” Lục Khinh Hòa nghe Lục Thánh nói vậy thì trong nháy mắt liền biến sắc.

Nàng như một con cá chép nhảy dựng lên nhìn Lục Thánh, trên mặt tràn đầy vẻ chờ mong không giống như người vừa mới khóc nhè.

“Ngươi cứ coi như là bí tịch võ học đi.” Lục Thánh thuận miệng trả lời. “Kế tiếp ta dạy như thế nào thì ngươi hãy làm như thế nấy.”

“Vâng thưa ca ca.” Thân thể Lục Khinh Hòa đứng thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm túc nghe lời Lục Thánh từ trước tới nay chưa từng có.

Bình Luận (0)
Comment