Cao Võ: Đăng Nhập Tương Lai Một Vạn Năm - Dịch

Chương 223 - Chương 223 - Ngây Thơ

Chương 223 - Ngây Thơ
Chương 223 - Ngây Thơ

Nếu như nói ai đối với chuyện Lục Thánh đột nhiên quật khởi có hiếu kỳ cùng nghi hoặc nhất thì người này nhất định không ai khác ngoài Lục Khinh Hòa.

Nàng sớm chiều ở chung hơn mười năm với Lục Thánh, cho nên nàng hẳn là một trong những người hiểu rõ Lục Thánh nhất trên thế giới này.

Mấy tháng nay ngoại trừ Lục Thánh thỉnh thoảng không ở nhà, Lục Khinh Hòa cơ hồ là trơ mắt nhìn Lục Thánh từ một vị học sinh trung học bình thường từng bước một trưởng thành tới trình độ hào quang vạn trượng như bây giờ.

Loại cảm giác này thật giống như tận mắt nhìn thấy một hạt giống trong một đêm trưởng thành thành đại thụ che trời.

Không biết đã bao nhiêu buổi tối Lục Khinh Hòa nằm trên giường vắt hết óc suy nghĩ vấn đề này.

Tất cả mọi người đều nói Lục Thánh đã "ngộ đạo", Hiệp hội võ giả bên kia dùng quyền uy để thuyết pháp hắn thức tỉnh thiên phú võ đạo.

Nhưng Lục Khinh Hòa luôn cảm thấy trên người lão ca Lục Thánh của nàgn khẳng định còn cất giấu chút bí mật gì đó, và đó mới là điểm mấu chốt dẫn đến hắn nhanh chóng trưởng thành như vậy.

Hiện tại Lục Thánh giống như là chuẩn bị tiết lộ cho nàng phần đại bí ẩn giấu trên người hắn.

"Thiên phú võ đạo của ta vốn là tốt hơn so với Lục Thánh, nếu như ta nắm giữ đại bí ấy và bằng vào sự thông minh tài trí của ta, vậy ngày sau ta muốn vượt qua Lục Thánh còn không phải là dễ dàng sao?

Đến lúc đó ta xem hắn còn như thế nào cao ngạo ở trước mặt ta? Ha ha ha ha......

Lục Khinh Hòa đã bắt đầu ảo tưởng mình sẽ vượt qua Lục Thánh, và Lục Thánh sẽ nằm trên mặt đất cầu xin nàng tha thứ. Vẻ mặt nàng thậm chí đều cười đến ngây ngô.

Lúc này một giọng nói lạnh như băng vang lên bên tai Lục Khinh Hòa.

“Bình thường lúc đi học ngươi cũng thất thần như vậy sao?”

Một giây sau, một đôi bàn tay to lớn đặt lên bả vai Lục Khinh Hòa, đem cánh tay của nàng dùng một góc độ kỳ lạ hung hăng kéo ra.

“Ca ca......” Lục Khinh Hòa kêu đau một tiếng, nàng bất ngờ không kịp đề phòng nên ngay cả nước mắt vừa mới chịu ủy khuất không chảy ra cũng lăn xuống. “Ngươi mưu sát em gái ruột!”

“Câm miệng! Nếu ngươi không muốn đau như vậy thì thả lỏng thân thể, tập trung lực chú ý, nhớ kỹ mấy động tác kế tiếp ta dạy ngươi.” Lục Thánh quát lạnh.

Lục Khinh Hòa lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên nghiêm túc.

Kế tiếp Lục Thánh không ngừng chỉ đạo Lục Khinh Hòa làm ra đủ loại tư thế và động tác tu luyện.

Lục Khinh Hòa cũng cảm giác được Lục Thánh đang dạy cho nàng một bộ luyện thể thuật.

Mà bộ luyện thể thuật này cùng 24 thức Luyện Thể do Võ Minh tuyên bố mà nàng học ở trong trường không quá giống nhau.

Ồ không, hẳn là hoàn toàn khác nhau. Về phần hiệu quả thì......

Từ các bộ phận trên thân thể truyền ra từng trận cảm giác tê dại như điện giật đã chứng minh hết thảy.

Lục Khinh Hòa càng lúc càng nghiêm túc.

Nhìn Lục Khinh Hòa đã hoàn toàn đắm chìm trong các động tác luyện thể thuật, Lục Thánh dừng lại chỉ điểm, lẳng lặng nhìn nàng tự tu luyện, đôi mắt hơi chớp động.

Lục Thánh cũng không biết mình làm như vậy có thích hợp hay không.

Hắn dạy cho Lục Khinh Hòa là bộ luyện thể thuật đã trải qua mấy ngàn lần cải tiến của võ đạo một vạn năm tương lai.

Hơn nữa đây còn không phải là nguyên bộ, mà là Lục Thánh từ trong đó đặc biệt chọn lựa ra các động tác có độ tương tự cao nhất với 24 thức Luyện Thể Thuật hiện tại.

Đây là "phiên bản đơn giản",

nhưng cho dù là vậy mà hiệu quả cũng đã vượt xa 24 thức Luyện thể thuật hiện tại.

Điểm này Lục Khinh Hòa sau khi tu luyện hẳn là rõ ràng hơn Lục Thánh.

Mười mấy phút sau, Lục Khinh Hòa đã hoàn thành các động tác luyện thể và tỉnh lại từ trong tu luyện.

“Ca!” Lục Khinh Hòa nhanh chóng đứng lên, bởi vì lần đầu tiên tu hành Luyện Thể Thuật có hiệu quả quá tốt mà dẫn đến thân thể nàng tê dại, nếu không phải Lục Thánh kịp thời đỡ nàng thì nàng đã ngã sấp mặt.

"Ngươi dạy ta động tác gì mà hiệu quả không khỏi cũng quá tốt đi. Ta cảm giác luyện một lần còn hơn ta luyện trước đó mấy chục lần!"

Lục Thánh thản nhiên nói: "Nó giống như các động tác mà ngươi thường luyện, chẳng qua là phiên bản mới nhất.”

"Phiên bản mới nhất là sao?" Lục Khinh Hòa có chút mê hoặc hỏi.

"Nó giống như điện thoại di động và máy tính, có thể là phiên bản 2.0, 3.0, nhưng thực tế là phiên bản 9.0, thậm chí là 10.0 đã được phát triển trong phòng thí nghiệm của công ty. Chỉ là nó còn đang trong giai đoạn kiểm tra, còn lâu mới đạt tới thời điểm chính thức ra mắt. Luyện Thể Thuật mà ta dạy ngươi cũng như vậy.”

"Vật ta chẳng phải là tương đương với chuột bạch trong phòng thí nghiệm sao?" Lục Khinh Hòa cả kinh hỏi.

Lục Thánh thản nhiên nói: "Làm chuột bạch cũng có chỗ tốt của chuột bạch, người bình thường muốn làm chuột bạch đều không có tư cách đâu. Hơn nữa bộ luyện thể thuật này chỉ áp dụng trong một quần thể nhỏ võ giả chứ không có đạt tới trình độ có thể toàn diện mở rộng."

“Đối với một bộ phận nhỏ võ giả mà nói nó đã xem như tương đối thành thục nhưng vẫn có nguy hiểm, nhỡ đâu ta không cẩn thận luyện thành tàn tật thì làm sao bây giờ?” Lục Khinh Hòa mang vẻ mặt đau khổ nói.

Lục Thánh tức giận mắng: "Ta là anh trai ngươi, hai chúng ta từ một mẹ sinh ra, thể chất không khác nhau nhiều lắm. Ta đã luyện sâu hơn ngươi mà có tàn tật thì cũng là tàn tật trước ngươi.”

"Vậy nhà chúng ta sẽ có hai cái tàn tật, thế thì ai sẽ dưỡng lão cho ba mẹ đây?" Lục Khinh Hòa khe khẽ thở dài nói.

Lục Thánh giơ tay lên làm bộ muốn đánh, Lục Khinh Hòa rụt cổ linh hoạt né tránh.

“Ta đùa với ngươi thôi mà, ngươi đừng coi là thật như vậy chứ ca ca.”

Bình Luận (0)
Comment