Lục Khinh Hòa cợt nhả tiến lại gần, tò mò hỏi: "Vậy ngươi làm sao có được bộ luyện thể thuật này?”
Vẻ mặt Lục Thánh trở nên “nghiêm túc”, hắn dùng một loại ngữ khí “vô cùng nghiêm túc” nói với Lục Khinh Hòa: "Cái này ngươi cũng không cần lo, dù sao người dạy ta bộ luyện thể thuật này đã nói tuyệt đối không cho phép ta đem bộ luyện thể thuật này truyền thụ cho bất luận kẻ nào, nếu không thì không chỉ riêng ta, mà cả gia đình ta đều sẽ gặp rắc rối cực lớn".
Lục Khinh Hòa lập tức khẩn trương, trong đầu nàng liền não bổ ra vô số phiên bản điện ảnh, một tay che miệng của mình, kinh hoảng nói: "Vậy ngươi đem bộ luyện thể thuật này truyền cho ta thì chẳng phải là..."
Lục Thánh "biểu tình ngưng trọng" gật đầu, chợt dùng một loại ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn Lục Khinh Hòa, chậm rãi nói: "Không có biện pháp, ai bảo ngươi là em gái của ta.”
Vành mắt Lục Khinh Hòa đỏ lên, cảm động nói: "Ca ca...”
“Không có việc gì.” Lục Thánh tùy ý khoát tay, nói: "Chỉ cần ngươi giữ bí mật này thật tốt, không cho bất luận kẻ nào phát hiện thì ta hẳn là sẽ không có vấn đề."
“Ngươi hãy nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng để cho bất luận kẻ nào phát hiện, dù là lão sư hay bằng hữu tốt nhất của ngươi, bất luận kẻ nào cũng không được biết. Bởi vì bộ luyện thể thuật này liên quan đến ta và ngươi, thậm chí là tính mạng cả nhà chúng ta.”
Lục Khinh Hòa vô cùng thận trọng gật đầu, nói: "Ca ca cứ yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để cho bất luận kẻ nào phát hiện.”
Lục Thánh gật đầu, rất hài lòng với thái độ này của Lục Khinh Hòa.
“Được rồi, ta sẽ dạy ngươi luyện thêm mấy lần, luyện thành thục ngươi trở về phòng tự mình luyện.”
“Vâng.” Lục Khinh Hòa bỏ qua thái độ hi hi ha ha lúc trước mà trở nên vô cùng nghiêm túc, giống như trong nháy mắt nàng đã trưởng thành hơn rất nhiều, thậm chí ngay cả thái độ đối với Lục Thánh cũng trở nên thân cận hơn không ít.
Dù sao vị thân ca ca này của Lục Khinh Hòa đã bỏ qua "nguy hiểm tính mạng" để truyền thụ ho nàng "bí tịch võ đạo".
Đợi đến khi Lục Khinh Hòa trở về phòng, Lục Thánh cũng trở lại phòng của mình. Hắn trước tiên tiến vào không gian mộng cảnh để xem xét biến hóa trong tương lai.
Kết quả khiến cho Lục Thánh thở phào nhẹ nhõm vì tương lai cũng không có thay đổi quá lớn, chỉ có thành tựu của Lục Khinh Hòa đã cao hơn không ít, đánh giá nhân vật của nàng từ một sao biến thành một sao rưỡi.
Xem ra Lục Khinh Hòa rất ngoan vì đến chết nàng cũng không tiết lộ bí mật này ra ngoài.
Lục Thánh không khỏi cảm khái có nhiều thứ vẫn nên chỉ dạy lúc còn nhỏ, vì khi còn nhỏ đơn thuần không hiểu chuyện thì tốt hơn, một số lời nói sẽ giống như là bị khắc ở trong xương cốt, theo thời gian trôi qua mà trở nên càng ngày càng khắc sâu.
Lúc ăn trưa Lục Đại Hải gọi điện thoại nói là buổi trưa không về.
Từ trong điện thoại Lục Thánh nghe ra cảm xúc của cha mẹ hắn đều rất cao hứng, đoán chừng là đã đi xem phòng.
Lục Thánh gọi đồ ăn bên ngoài, sau khi nhận được hắn gọi Lục Khinh Hòa ra cùng ăn.
Sáng sớm ngày 10/10, cả người Lục Khinh Hòa dường như đều trở nên rực rỡ hẳn lên, có một cỗ tự tin lộ ra từ giữa lông mày nàng che giấu không được.
Lục Khinh Hòa cũng không còn tranh cãi với Lục Thánh nữa, ngược lại còn coi hắn là người thân mật nhất.
Lục Khinh Hòa đã đói muốn chết, nàng hoàn toàn hóa thành một cỗ máy ăn cơm đã khai hỏa toàn bộ.
Lục Khinh Hòa một bên liều mạng bỏ cơm vào trong, miệng một nói với Lục Thánh: "Ca ca, ta rốt cục đã biết ngươi vì sao ngươi có thể ăn nhiều như vậy. Bởi vì bộ luyện thể thuật mà ngươi dạy ta có hiệu quả thật sự quá tốt!"
“Sau này không phải chỉ có hai chúng ta nên ngươi đừng nhắc tới chuyện này nữa.” Lục Thánh cầm đũa gõ vào đầu Lục Khinh Hòa nhắc nhở.
“A a a, ta biết rồi.” Lục Khinh Hòa kịp phản ứng mà vội vàng gật đầu, cực kỳ nghe lời.
Lục Thánh tiện tay gắp một miếng thịt vào bát Lục Khinh Hòa, nói: "Mấy tháng sau ta sẽ huấn luyện ngươi thật tốt, ngươi trên võ đạo có cái gì không hiểu thì cứ việc hỏi ta. Sau khi ta hoàn thành kỳ thi tốt nghiệp trung học thì đoán chừng ta liền không có thời gian có thể chỉ dạy cho ngươi."
Tốc độ ăn cơm của Lục Khinh Hòa chậm lại, vẻ mặt có chút phức tạp.
Trước kia mỗi ngày nhìn thấy Lục Thánh nàng liền chán ghét, nhưng hiện tại nghe được hắn rất nhanh sẽ phải rời khỏi cái nhà này lâu dài thì trong lòng nàng ngược lại có chút luyến tiếc.
“Ca ca, ngươi chuẩn bị thi đại học ở đâu vậy? Võ Đại Đông Ninh sao? Với thực lực của ngươi thì Võ Đại Đông Ninh hẳn là nhẹ nhàng buông lỏng rồi.” Lục Khinh Hòa hỏi.
“Ta không đi Võ Đại Đông Ninh.”
“Vậy ngươi đi đâu?”
Lục Thánh buông đũa xuống, ánh mắt tựa hồ xuyên qua cửa sổ nhìn thấy rất xa, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Ta muốn đi tỉnh Kinh Đô.”
"Ồ…" Lục Khinh Hòa ồ lên một tiếng thật dài rồi nói: "Ngươi muốn thi vào Thánh Võ Đại đúng không?”
Lục Khinh Hòa không nói lời nào, con ngươi xoay chuyển tựa hồ là đang tính toán tỷ lệ Lục Thánh có thể thi vào Thánh Võ Đại.
“Ngươi lo ăn cơm đi.” Lục Thánh bình tĩnh dặn dò Lục Khinh Hòa: "Buổi chiều ta phải ra ngoài một chuyến, ngươi ở nhà luyện tập cho tốt, trở về ta sẽ dạy ngươi thực chiến.”
“Vâng, ca ca.”