Lục Khinh Hòa ngồi ở ghế sau mở miệng nói: "Cha, cha khách khí với hắn như vậy làm gì, còn đưa thuốc lá cho hắn nữa chứ. Tên này rõ ràng là không tin chúng ta là chủ sở hữu biệt thự nơi này, hắn lấy mắt chó để nhìn người a.”
“Đứa nhỏ này sao lại ăn nói như thế?” Trịnh Ngọc Phân răn dạy Lục Khinh Hòa: "Về sau chúng ta cúi đầu nhìn thấy ngẩng đầu gặp hắn, đối với người ta khách khí một chút có gì sai à?"
Lục Khinh Hòa bĩu môi, không nói gì nữa.
Lục Thánh cũng không nói gì, Lục Đại Hải lái xe đi thẳng vào trong.
Rất nhanh cả nhà Lục Thánh đã đi đến trước cửa một tòa biệt thự mới tinh, sau đó tiếp đón một chiếc xe khác do võ quán Hồng Xuyên đi tới hỗ trợ.
Lục Thánh đứng ở cửa biệt thự nhà mình nhìn sang hai bên. Biệt thự ở bên trái biệt thự nhà hắn trống không, hình như chủ nhân không có ở nhà.
Biệt thự ở bên phải biệt thự nhà hắn thì có một nữ nhân khoảng bốn mươi tuổi đang đứng cạnh cửa sổ tầng hai, nàng nhìn chằm chằm vào đội ngũ chuyển nhà của hắn một lúc trước khi giật mạnh rèm cửa.
“Tiểu Thánh, đem đồ riêng của ngươi mang vào đi để khỏi người ta làm mất.” Lục Đại Hải gọi tới, Lục Thánh thu hồi tinh thần lực không nhìn nữa.
Cùng lúc đó, trong biệt thự ở bên phải Lục gia, một nữ nhân hơn bốn mươi tuổi mặc váy trắng ở nhà trở về bên cửa sổ, thần sắc nàng có chút phiền não.
"Xế chiều rồi mà còn chuyển nhà cái gì, ầm ĩ chết người ta mà."
“Hàng xóm bên cạnh đã dọn đến sao?” Nam nhân trung niên ngồi trên sô pha đang cầm máy tính bảng xem tin tức thì ngẩng đầu lên hỏi, sau đó hắn tò mò đi tới bên cửa sổ nhìn xuống, nói: "Buổi tối chúng ta có nên qua đó thăm hỏi một chút không nhỉ?"
Nữ nhân trung niên tức giận nói: "Muốn đi thì một mình ngươi đi đi, cả nhà đều ăn mặc quê mùa như vậy nên ta cũng không muốn cùng bọn họ giao tiếp. Ta nói giá nhà tại Hoa phủ vẫn là quá thấp, nên lại tăng thêm mấy lần để không phải loại người có chút tiền cũng đều có thể vào ở."
“Ngươi thật là...” Nam nhân trung niên nhíu mày nhìn nữ nhân trung niên một cái, chợt buông máy tính bảng xuống mở miệng nói: "Ta không nói với ngươi nữa, ta đi một chuyến văn phòng đây, thị trưởng có việc tìm ta."
“Buổi tối ngươi có trở về ăn cơm không?”
“Không đâu, ta trở về có thể đã hơn bảy giờ rồi.”
“Vậy ngươi nhớ đi đón con, ta muốn ngủ một lát.”
Lúc này ngoài cửa sổ truyền đến tiếng Lục Đại Hải chỉ huy mọi người chuyển nhà, nữ nhân trung niên lại bực bội mắng một câu: "Ồn chết đi được!"
Nam nhân trung niên lắc đầu bước nhanh ra khỏi phòng.
...
“Coi như xong rồi.”
Cho đến khi trời hoàn toàn tối, công tác chuyển nhà của Lục gia mới tính là hoàn toàn kết thúc. Chủ yếu là do căn nhà quá lớn, trên dưới ba tầng quét dọn rất tốn thời gian.
Trịnh Ngọc Phân không muốn mời ngươi dọn vệ sinh, cái gì cũng tự mình làm nên mệt mỏi hết sức.
Cả nhà Lục Thánh nhìn xem biệt thự rộng rãi sáng sủa, trang hoàng xinh đẹp, trên mặt tất cả đều lộ ra nụ cười vui sướng.
Cả tòa biệt thự có tổng cộng ba tầng, gồm mười mấy cái phòng, phía dưới còn có hai cái phòng tu luyện võ đạo thật to, còn có vườn hoa và ga ra.
"Về sau ta rốt cục đã có phòng tu luyện võ đạo của mình rồi. Ta phải nhanh chóng đi xem thôi!" Lục Khinh Hòa mang vẻ mặt hưng phấn chạy xuống tầng hầm.
Lục Đại Hải cười ha hả nhìn nàng nói với Trịnh Ngọc Phân: "Ngươi mau đi nấu cơm đi, ta xách chút hoa quả đi thăm hàng xóm một chút. Chúng ta mới đến, sau này không thể thiếu bọn họ hỗ trợ chiếu cố.”
Trịnh Ngọc Phân lập tức đáp ứng.
“Cha, để ta đi cùng ngươi.” Lục Thánh đứng lên đề nghị.
Nhưng Lục Đại Hải lại liên tục xua tay: "Không cần, không cần. Ngươi mau lên phòng nghỉ ngơi đi, lát nữa ta sẽ gọi ngươi xuống ăn cơm. Ngày mai ngươi thi tốt nghiệp trung học mà ta kêu ngươi dọn nhà nửa ngày cũng đã đủ quá đáng rồi."
“Vâng.” Lục Thánh gật đầu.
Sau khi lên lầu, Lục Thánh lấy điện thoại di động ra gọi cho Hà Linh Tố. Còn mấy người có quan hệ không tệ thì hắn gửi tin nhắn báo cho bọn họ một tiếng địa chỉ nhà mới của mình.
Sau đó Lục Thánh chuyển qua nhóm chat của lớp. Lúc này trong lớp là một đống người đang trao đổi đáp án.
Bởi vì thành tích khoa văn hóa chiếm tỷ lệ không lớn trong tổng thành tích, nên cũng không có ai cảm thấy ảnh hưởng gì nhiều, nhưng vẫn có người vui có người buồn.
Còn Lục Thánh vẫn rất bình tĩnh. Thời gian mấy tháng này tinh thần lực của hắn có lẽ đã sớm đột phá cấp năm, hơn nữa ở trong không gian mộng cảnh hắn hấp thu đại lượng mảnh vỡ ký ức, não bộ đã khai phá tới trình độ vượt xa tinh thần niệm sư cấp năm bình thường.
Ở phương diện năng lực học tập Lục Thánh cực kỳ biến thái, tốc độ suy nghĩ của đại não hắn là cực nhanh, trí nhớ của hắn tốt đến mức khiến cho người ta giận sôi.
Hơn nữa trong thời gian mấy tháng này ở khoa văn hóa bổ sung Lục Thánh phỏng chừng cho dù hắn thi không được điểm tối đa thì toàn bộ môn học ở 140 điểm trở lên hẳn là không có vấn đề gì.
"Cái này cũng khó trách khoa văn hóa có thành tích tại tổng điểm chiếm tỷ lệ thấp như vậy, bởi vì thực lực võ đạo tăng lên thì khả năng học tập tri thức văn hóa liền hơn xa so với người bình thường. Đoán tính tỷ lệ của thành tích học tập văn hóa năm sau còn phải giảm bớt.” Lục Thánh thầm nghĩ.