“Ca! Bài kiểm tra hôm nay thế nào?"
Trong lòng Lục Khinh Hòa chất đầy các loại đồ chơi bằng nhung, nàng lộ ra khuôn mặt trắng bệch, bước đi như bay.
Lục Thánh thản nhiên nói: "Cũng tạm được.”
"Ừm, ngươi có thực lực võ đạo mạnh như vậy, não bộ còn có trình độ khai phá vượt xa người bình thường, chỉ số thông minh rất cao, học cái gì cũng đều rất nhanh, mà thành tích thi văn hóa chỉ chiếm 20% tổng thành tích, chỉ cần không cản trở võ đạo là được. Ngày mai khoa võ khảo thí mới là mấu chốt." Lục Khinh Hòa hướng Lục Thánh giơ lên nắm đấm nhỏ, cổ vũ: "Cố lên ca ca, ta tin tưởng ngươi nhất định có thể cầm về chức Võ Trạng Nguyên thành phố!"
“Ha ha ha ha......” Lục Thánh cười cười, đưa tay xoa đầu Lục Khinh Hòa, không nói gì.
Sau đó hắn nhìn về những thanh niên của võ quán Hồng Xuyên đang cười hì hì vận chuyển đồ dùng trong nhà.
Lục Thánh đi tới trước mặt những người đó, bọn họ lập tức buông đồ dùng trong tay xuống, cung kính cúi đầu với Lục Thánh.
“Lục thiếu gia.”
Cảnh tượng này tựa như đám xã hội đen đang chào hỏi lão đại của mình vậy.
“Là Nghê Sương bảo các ngươi tới sao?” Lục Thánh hỏi.
Một thanh niên cường tráng trả lời: "Quán chủ và Nghê sư tỷ đều đã dặn dò, chờ sau khi cả nhà Lục thiếu gia chuyển đến Hoa phủ thì có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho võ quán chúng ta là được, các huynh đệ chúng ta sẽ lập tức chạy tới.”
Thái độ của những thanh niên của võ quán Hồng Xuyên này đối với Lục Thánh đều rất cung kính, bọn họ nhìn hắn với sự sùng bái và ngưỡng mộ không hề che giấu.
“Nghê quán chủ đã có lòng như vậy thì hôm nào ta sẽ tự mình tới nhà bái phỏng.” Lục Thánh cười nói một câu rồi xoay người rời đi.
Các thanh niên của võ quán Hồng Xuyên lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Áp lực của bon họ khi đứng trước mặt Lục Thánh thật sự quá lớn, khí tràng vô hình của hắn như thủy triều cọ rửa trên người bọn họ, làm cho bọn họ cảm thấy giống như đối diện với mãnh hổ, không lúc nào là không có cảm giác sởn gai ốc.
"Cũng không biết vị Lục thiếu gia này hiện tại có thực lực như thế nào? Vừa rồi hắn chỉ là đứng ở chỗ này mà ta liền cảm giác da đầu tê dại, trên lưng đều nổi da gà lên một mảnh." Một thanh niên lòng còn sợ hãi, nói.
Có người tiếp lời: “Ai mà biết được chứ. Ngươi cũng đừng quên Lục thiếu gia mấy tháng trước có thể một quyền đánh phế Lâm Thiết Sơn, mà Lâm Thiết Sơn chính là võ giả tiếp cận cấp năm a."
Cảnh tượng Lục Thánh một quyền đánh phế chủ cửa hàng sắt vụn Lâm Thiết Sơn vào mấy thánng trước bọn họ đến bây giờ vẫn còn khắc sâu trong trí nhớ.
Một quyền kia của Lục Thánh có thể xem như đem toàn bộ vòng võ quán tại thành phố Bạch Hà đều đánh cho bối rối, ước chừng chấn động vài ngày. Sau đó cũng không còn ai dám tới võ quán Hồng Xuyên khiêu khích.
Võ quán Hồng Xuyên trải qua mấy tháng phát triển chẳng những hồi phục nguyên khí mà còn nâng lên một tầng lầu. Quán chủ Nghê Hồng Xuyên thậm chí còn cân nhắc đến gần nhà Lục Thánh mở một chi nhánh.
Thanh niên kia lại nói: "Nói giỡn gì vậy, Lục thiếu gia là người muốn cầm về chức võ trạng nguyên của thành phố đó. Lấy thực lực của Lục thiếu gia thì việc lấy được chức võ trạng nguyên của thành phố chỉ là chuyện nhẹ nhàng, tựa như ván đã đóng thuyền. Chúng ta phải xem hắn có thể lấy được chức võ trạng nguyên của tỉnh hay không. Nếu hắn lấy được chức Võ Trạng Nguyên của tỉnh thì chúng ta sẽ phát đạt, toàn bộ võ quán Hồng Xuyên sẽ bay vút lên trời.”
Trong mắt những thanh niên của võ quán Hồng Xuyên này Lục Thánh hiện tại đã nghiễm nhiên trở thành tám bảng chữ vàng, là thần bảo hộ của võ quán Hồng Xuyên.
"Chức võ trạng nguyên của tỉnh phỏng chừng không phải dễ cầm như vậy đâu. Trong một tỉnh có gần trăm vạn học sinh cấp 3, cho nên cũng có thể sinh ra mấy tên quái vật."
“Tuy nhiên cho dù Lục thiếu gia không lấy được chức Võ Trạng Nguyên của tỉnh, nhưng việc hắn lấy được top đầu của tỉnh thì khẳng định là ổn định, dù sao bản thân Lục thiếu gia chính là nhân vật vạn dặm mới có một. Còn chúng ta hầu hạ tốt cả nhà Lục thiếu gia là được rồi, mau làm việc đi.”
“Đúng vậy.”
Đám thanh niên của võ quán Hồng Xuyên nhanh chóng làm việc.
Cũng không lâu lắm, đồ dùng của Lục gia đều đã được chuyển xong, một nhà Lục gia tiễn biệt hàng xóm láng giềng và ngồi lên xe rời đi tiểu khu.
…
“Tiểu Thánh và Tiểu Hòa đã sinh hoạt ở đây từ lâu mà hôm nay đột nhiên dọn đi, cho nên trong lòng ai nấy đều có chút luyến tiếc.” Mẹ Trịnh Ngọc Phân thông qua cửa sổ xe chuyển nhà nhìn xem tiểu khu sau lưng, nhẹ nhàng thở dài nói ra.
Ngay cả Lục Khinh Hòa luôn luôn ồn ào mà bây giờ cũng không lên tiếng, nàng ghé đầu vào cửa sổ xe chuyển nhà nhìn về tiểu khu phía sau.
Lục Thánh cũng có chút xúc động, bây giờ hắn còn nhớ rõ cảnh tượng khi hắn còn bé mang Lục Khinh Hòa chạy loạn khắp tiểu khu, lúc trời tối liền bị mẹ mình cầm cán chày đuổi về nhà.
Lục Đại Hải mở miệng an ủi: "Được rồi, sau này cũng không phải là không có dịp trở lại. Hôm nay dọn nhà mới chúng ta phải thật vui mừng, đừng để cho tâm tình sa sút như vậy làm gì.”
Trịnh Ngọc Phân gật đầu đồng ý.
Rất nhanh sau đó xe chuyển nhà đã đi tới ngoại ô thành phố, dừng lại trước cửa một khu vực biệt thự có phong cảnh tuyệt đẹp.
Nơi này chiếm diện tích rất lớn, trong khu vực biệt thự cây xanh rợp bóng, tọa lạc từng tòa biệt thự độc lập, nhà mới của Lục gia ở chỗ này.
“Dừng lại, nơi này không cho người ngoài vào!”
Vừa chạy đến cửa tiểu khu thì xe vận chuyển đã bị bảo vệ chặn lại.
“Chúng ta là người ở nơi này, hôm nay là ngày đầu tiên dọn tới.” Lục Đại Hải nhanh chóng xuống xe, đưa điếu thuốc cho bảo vệ, sau đó lại lấy thẻ sở hữu nhà ra cho bảo vệ xem.
Bảo vệ nhìn Lục Đại Hải từ trên xuống dưới, chần chừ gật đầu rồi mới mở cổng.
“Vậy các người vào đi, nhớ dọn nhà đừng quá ồn vì đây là khu dân cư cao cấp.”
“Vâng, sẽ không ảnh hưởng đến người khác đâu.” Lục Đại Hải cười ha hả rồi leo lên xe vận chuyển lái xe vào bên trong.