Đến gần năm giờ, hai vợ chồng Lục Đại Hải và Trịnh Ngọc Phân mới trở về.
“Ai da, muộn rồi, không kịp nấu cơm tối rồi.” Trịnh Ngọc Phân gấp đến độ ngoài miệng không ngừng lầm bầm, còn oán giận Lục Đại Hải: "Đều tại ngươi đó, xem xong một phòng rồi lại muốn xem một phòng khác, xem mãi mà chưa xong.”
Lục Đại Hải có chút xấu hổ, nhưng ngoài miệng vẫn phản bác: "Điều này sao có thể trách ta được, muốn trách thì chỉ có thể trách cô nhân viên bán hàng kia quá biết nói chuyện a. Hơn nữa không phải chính ngươi cũng muốn đi xem sao?"
“Ta lười nói với ngươi. Thôi ta đi nấu cơm đây.” Trịnh Ngọc Phân xắn tay áo định đi vào bếp thì liền bị Lục Thánh gọi lại.
“Mẹ, buổi tối ăn thịt bò bít tết, hâm nóng là được.”
Trịnh Ngọc Phân nhìn hộp thịt bò bít tết giống như đã từng quen biết, ngạc nhiên hỏi: "Lại là bạn bè lần trước tặng à?”
“Vâng.”
“Đúng là người tốt a.” Trịnh Ngọc Phân vui sướng ôm hộp thịt bò bít tết vào bếp hâm nóng.
Lục Đại Hải kéo Lục Thánh lại, thần sắc có chút hưng phấn nói: "Tiểu Thánh, hôm nay ta cùng mẹ ngươi đã đi xem tám cái phòng ở, có mấy cái ta cảm thấy tạm được nên muốn nói cho ngươi nghe một chút."
Lục Thánh gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ chuyên chú lắng nghe Lục Đại Hải nói.
Hiện tại mọi thứ trong nhà đều ổn, trên mặt Lục Thánh lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Ta mong là sau này sẽ càng tốt hơn!
…
Thời gian qua nhanh như nước chảy mây trôi, thời gian mấy tháng thoáng cái đã trôi qua.
Tại cửa lớn của tiểu khu Bích Lan, Lục Đại Hải mặc áo ba lỗ quần đùi đang kêu gọi một đám người đem đồ dùng trong nhà chuyển lên xe tải.
“Cẩn thận, cẩn thận......” Trịnh Ngọc Phân ở một bên hỗ trợ trông chừng, Lục Khinh Hòa cũng mang theo đồ đạc của mình đi tới.
Có hàng xóm láng giềng ở cùng tiểu khu nhìn thấy mà tò mò vây quanh dò hỏi: “Ngọc Phân, các ngươi muốn chuyển nhà à?”
Trịnh Ngọc Phân cười ha hả nói: "Đúng vậy, hai đứa nhỏ nhà ta đều đã trưởng thành, mà phòng này quá nhỏ nên muốn đổi qua chỗ lớn hơn một chút để ở.”
“Vậy các ngươi chuẩn bị chuyển đi đâu?”
“Hoa phủ.”
Một đám bác gái thần sắc chấn động, cả kinh nói: "Trời ạ, đó chính là khu biệt thự mà. Các ngươi mua biệt thự sao?"
“Aiii, đều là Tiểu Thánh nói muốn mua, cũng là hắn cho tiền.” Lục Đại Hải đang nâng sô pha vừa vặn đi qua, nhịn không được chen miệng vào.
Các bác gái càng thêm kinh động.
"Tiểu Thánh nhà các ngươi thật quá có tiền đồ đi. Hắn lúc này mới mấy tuổi mà liền cho các ngươi tiền mua biệt thự!"
"Có gì đâu chứ, con trai lão Lục chính là thiên tài võ đạo từng lên TV mà, vậy hắn có thể không có tiền đồ hay sao?"
“Hai người nửa đời sau có thể hưởng phúc rồi.”
Trịnh Ngọc Phân khuôn mặt cười thành một đóa hoa, nhưng ngoài miệng lại khiêm tốn: "Nào có, nào có..."
Bỗng nhiên có người nói: "Ta nhớ hình như hôm nay là ngày thi tốt nghiệp trung học thì phải?”
Lời vừa mới nói xong liền nghe được bên tai truyền đến một giọng nói.
“Cha mẹ.”
Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên thân cao trên 1m8, cao lớn tuấn mỹ, dáng người cân xứng dang đi nhanh về phía bên này.
Hắn đi tới bên cạnh Lục Đại Hải, một tay nhẹ nhàng nhấc lên sô pha cần hai người nâng lên.
“Không phải ta đã nói đồ dùng trong nhà gì đó đều đi mua mới để đỡ phải dọn tới dọn lui rồi sao?”
“Đứa nhỏ này, ngươi phải biết tiết kiệm một chút a. Về sau ngươi cùng em gái ngươi đi học luyện võ không phải đều phải rất tốn tiền ư? Hơn nữa chuyển nhà cũng không quá phiền toái a.” Lục Đại Hải chỉ chỉ chung quanh, nói: "Đã có lão tiểu nhị trong công ty ta và những bằng hữu của võ quán ngươi hỗ trợ thì không biết chuyển nhanh bao nhiêu."
Nói xong Lục Đại Hải nhanh chóng đi tới bên cạnh Lục Thánh, nhỏ giọng nói: "Tiểu Thánh, những tiểu tử trẻ tuổi của võ quán này rốt cuộc có phải là bằng hữu của ngươi hay không?”
Lục Thánh đặt sô pha trên tay lên xe tải, nhìn lướt qua nơi Lục Đại Hải chỉ, đó là người của võ quán Hồng Xuyên.
Lục Thánh gật đầu, nói: "Là bằng hữu của ta, ngươi cứ nhờ vả bọn họ là được.”
"Đứa nhỏ này, thế mà ngươi không nói sớm. Để ta đi mua nước cho bọn họ.” Lục Đại Hải nói một câu rồi sau đó vội vàng chạy đến quầy bán tạp hóa.
Lục Thánh cũng không để ý tới Lục Đại Hải mà đi tới trước mặt Trịnh Ngọc Phân.
“Mẹ.”
Trịnh Ngọc Phân đưa tay vuốt vuốt nếp nhăn trên quần áo Lục Thánh, hỏi: "Sao ngươi về sớm như vậy?”
“Đề thi văn hóa cũng không có gì khó.” Lục Thánh thuận miệng trả lời, sau đó cười chào hỏi từng vị bác gái đang vây quanh Trịnh Ngọc Phân.
Đám hàng xóm láng giềng nhìn Lục Thánh đã mơ hồ xuất hiện bộ dáng thanh niên thì liền biểu lộ vẻ hâm mộ kèm theo vẻ phức tạp.
Đại danh của Lục Thánh toàn bộ tiểu khu này ai cũng biết, ngay cả hai vợ chồng Trịnh Ngọc Phân cũng là đối tượng hâm mộ của mọi người.
Chẳng qua mới chưa được bao lâu mà cả nhà Lục Thánh liền muốn dọn ra khỏi cái tiểu khu cũ kỹ này để dọn vào biệt thự lớn tại ngoại ô thành phố.
“Vẫn là con trai nhà lão Lục có tiền đồ a.”
"Tiểu Thánh, năm nay thi tốt nghiệp trung học ngươi có thể lấy về cho chúng ta chức võ trạng nguyên không?"
"Đúng vậy đó tiểu Thánh, ngươi mà cầm về võ trạng nguyên thì toàn bộ tiểu khu chúng ta trên mặt đều có ánh sáng, về sau ngươi chính là trạng nguyên của tiểu khu a!"
Đối mặt với một đống lớn hàng xóm láng giềng trêu chọc, Lục Thánh chỉ cười cười mà không nói gì, sau đó để lại cho mẹ hắn một mình ứng phó mà đi tới chỗ Lục Khinh Hòa.