"Người nhà quê thì sao chứ, có cần phải xua đuổi như vậy không?" Lục Đại Hải hậm hực nói.
"Được rồi, biết nàng là người như vậy thì về sau chớ có để ý là được." Trịnh Ngọc Phân an ủi Lục Đại Hải.
"Chuyện gì xảy ra vậy cha?" Lục Thánh ngồi ở bên bàn, dò hỏi.
Lục Đại Hải lúc này mới giải thích, thì ra hắn lấy hoa quả đi qua bái phỏng hàng xóm. Hàng xóm bên phải còn tốt, là một đôi lão giáo sư về hưu, hai vợ chồng rất khách khí, còn tặng hắn mấy hộp bánh ngọt đem về.
Nhưng hàng xóm bên trái lại không giống nhau, ban đầu Lục Đại Hải đưa hoa quả tới cửa, là dì giúp việc trong nhà mở cửa rồi cầm hoa quả đi vào thông báo cho nữ chủ nhà.
Kết quả Lục Đại Hải đứng ở cửa đợi mười phút mà người chưa thấy, nhưng hoa quả đưa vào lại bị người ta ném ra.
Đây không phải là không nể mặt hắn sao?
Nghe xong Lục Đại Hải giảng thuật, Lục Thánh đứng lên, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Ta đi tìm bọn họ một chuyến."
Lục Thánh nhớ tới buổi chiều nhìn thấy nữ nhân váy trắng kéo mạnh rèm cửa sổ kia.
Lục Đại Hải liền vội vàng kéo Lục Thánh lại, dùng sức đè Lục Thánh ngồi xuống ghế.
"Ngươi qua tìm nàng làm gì a? Chẳng lẽ ngươi muốn động thủ với nàng? Người như thế về sau chúng ta cứ mặc xác nàng là được rồi."
"Ngươi ngày mai còn có kỳ thi đại học, đừng dại làm ra chuyện xấu gì." Trịnh Ngọc Phân cũng tới khuyên nhủ: "Ngươi nghe cha ngươi đi, không phải đại sự gì thì cũng đừng đi."
Lục Thánh nhíu mày, chỉ có thể bỏ qua.
Kế tiếp người một nhà bắt đầu ăn cơm chiều.
Ngày hôm nay Lục gia niềm vui thăng cao, lục Đại Hải cao hứng mà đặc biệt uống mấy chén rượu, cười ha hả nói: "Mấy ngày nữa ta sẽ gọi hết mấy lão gia hỏa trong công ty tới nhà cùng nhau náo nhiệt một phen mới được."
Ăn xong cơm tối, Lục Thánh liền bị Trịnh Ngọc Phân đuổi lên trên lầu.
"Ngày mai ngươi phải thi đại học, ngươi nhanh đi nghỉ ngơi đi."
Lục Thánh rất bất đắc dĩ mà sớm lên giường, sau đó tiến nhập không gian mộng cảnh tìm Nữ Võ Thần Tông Sư thử tay một hồi.
Sáng sớm hôm sau, cũng không có tiếng Lục Khinh Hòa gọi dậy, Lục Thánh dậy trước một giờ so với bình thường. Hắn vừa đi ra khỏi phòng là bữa sáng đã có sẵn như thường ngày, nhưng lại nhiều thêm một tô mì, bên trong còn đặc biệt thả hai quả trứng chần nước sôi.
"Cầu trời phù hộ Tiểu Thánh nhà ta có thể thi được thành tích tốt!" Trịnh Ngọc Phân lẩm bẩm cầu khấn.
Lục Thánh nhìn thấy mà vừa buồn cười vừa ấm lòng.
Tại thời điểm Lục Thánh đang ăn điểm tâm, Lục Khinh Hòa cũng đã mặc xong trang phục đi xuống lầu.
"Ca, ta cùng ngươi đi thi nhé!"
Lục Thánh nhìn Lục Khinh Hòa một cái, gật đầu nói: "Cũng được, để cho ngươi trước tiên cảm thụ một chút bầu không khí thi đại học, để lần sau ngươi đi thi khỏi khẩn trương."
Lục Khinh Hòa bĩu môi, không nói gì nữa.
Hai người cấp tốc ăn xong điểm tâm, sau đó được Trịnh Ngọc Phân đưa đến trước cửa.
"Ngươi chớ có khẩn trương, cứ thoải mái mà thi, mặc kệ thành tích là gì thì ngươi cũng là đứa con kiêu ngạo nhất của cha mẹ." Trịnh Ngọc Phân vỗ vỗ y phục Lục Thánh, nghiêm túc dặn dò.
Lục Thánh đáp lại đã biết.
Lúc này tiếng còi ô tô truyền tới, nhìn lại thì thấy Lục Đại Hải đang ngồi ở trong xe thần thái phấn chấn nói với Lục Thánh: "Con trai, lên xe đi."
Ngày hôm nay Lục Thánh tham gia kỳ thi đại học dường như trở thành đại sự của cả nhà hắn.
"Sáng sớm mà ngươi bấm còi inh ỏi quá, ngươi còn sợ không đủ ầm ĩ như ngày hôm qua đúng không?" Trên lầu hai của biệt thự bên cạnh, một nữ nhân trung niên mặc váy ngủ biểu tình hà khắc, lạnh lùng hô to.
Sau đó nàng cũng không để ý tới cả nhà Lục Thánh có nghe được hay không mà liền kéo mạnh rèm cửa sổ.
Lục Thánh nhìn về phía nàng mà khẽ nhíu mày một cái.
"Nữ nhân này điên à? E ngại nàng làm gì, lão tử liền thích bấm còi a!" Lục Đại Hải căm giận thầm nói mấy câu, nhưng nói tới nói lui hắn cũng không có tiếp tục bấm còi, chỉ là thúc giục anh em Lục Thánh mau lên xe.
Sau khi Lục Thánh và Lục Khinh Hoà lên xe, Lục Đại Hải liền hướng bên ngoài khu biệt thự lái xe đi.
Lục Đại Hải biết lái xe ô tô do hắn làm việc hậu cần ở công ty phải thường xuyên lái xe, do vậy Lục Thánh liền mua cho hắn một chiếc xe ô tô mới.
Chiếc xe này cũng không mắc, chỉ tầm một trăm ngàn Long tệ, nhưng Lục Đại Hải lại xem nó là bảo bối, đã lái mấy tháng rồi mà nhìn nó vẫn còn như lúc mới mua.
"Con trai hãy thi cho tốt, Lục gia chúng ta có thể sinh ra một vị Võ Trạng Nguyên hay không thì phải nhìn ngươi a!" Trên xe, Lục Đại Hải cười nói với Lục Thánh.
Lục Khinh Hòa lập tức không phục kêu lên: "Cha, còn có ta mà."
"Ha ha ha, ngươi còn sớm, còn cần tiếp tục cố gắng!"
Ba người cười cười nói nói đi thẳng đến trung tâm thể dục thành phố mới dừng lại.
Thường ngày nơi đây rất trống trải mà hôm nay trước cửa lại người đông nghìn nghịt, khắp nơi đều là phụ huynh đưa con cháu tới tham gia kỳ thi đại học, từng chiếc xe ô tô đậu đầy ở ven đường.
"Chà, chúng ta vẫn là tới chậm." Lục Đại Hải vỗ bắp đùi nói.