Mất một lúc lâu Lục Đại Hải mới tìm được chỗ đậu xe, sau đó ba người một đường đi tới.
Khi đi tới cửa trung tâm thể thao, cách cửa vào trung tâm thể thao mấy chục mét, một con đường thảm vàng thật dài bị phong tỏa.
Ngoại trừ thí sinh, những người khác đều không được phép tiến vào.
"Cứ bình tĩnh mà thi, ngàn vạn đừng khẩn trương, tranh thủ phát huy siêu thường, thi đậu một cái Võ Đại trọng điểm, vậy ngươi liền làm rạng rỡ tổ tông!"
“Ngươi có muốn uống nước không? Có đói không? Có muốn đi vệ sinh không?”
"Chứng minh thư và giấy báo thi đều mang theo chưa?”
“Tên hùng hài tử này, đồ vật trọng yếu như vậy làm sao có thể quên ở nhà chứ?”
Bên tai ba người đại khái truyền đến các lời đối thoại như thế.
Lục Đại Hải nhìn qua trung tâm thể dục, có chút cảm khái nói: "Nhớ lúc trước ta cũng là ở đây thi khoa võ. Đáng tiếc ta tư chất không được, dinh dưỡng cũng theo không kịp, đi ngang qua sân khấu liền bị rơi xuống."
Lục Đại Hải quay đầu lại, dùng ánh mắt tự hào vui mừng nhìn Lục Thánh, nói: "Con trai, ngươi mạnh hơn cha gấp trăm lần, những lời khác cha cũng không nói, chỉ một câu ngươi cứ dốc hết toàn lực, đừng để tuổi thanh xuân của mình lưu lại tiếc nuối.”
Lục Thánh nghiêm túc nói: "Cha, ta biết rồi.”
Lục Khinh Hòa cũng nói với Lục Thánh: "Ca ca cố lên, ta và cha ở bên ngoài chờ ngươi!”
Lục Thánh gật đầu, sau đó tạm biệt hai người, một mình đi về phía lối vào của trung tâm thể thao.
Trước tiên hắn xếp hàng kiểm tra chứng minh thư và giấy báo thi, đi qua con đường thảm vàng, một đám thí sinh nhao nhao tràn về phía cửa vào, phía sau là vô số đôi mắt chờ mong nhĩn xem bọn họ.
Hàng năm một lần đại khảo khoa võ rốt cục đã mở màn.
Lục Thánh có thể nhìn ra các thí sinh bên cạnh đều rất khẩn trương.
Hắn có vẻ bề ngoài đã đủ nổi bật, dáng người cao lớn, cao hơn các học sinh khác nửa cái đầu, cộng thêm tướng mạo tuấn mỹ đi trong một đám học sinh trung học tựa như hạc giữa bầy gà.
Hơn nữa vẻ mặt bình thản ung dung của Lục Thánh dọc theo đường đi tự nhiên đưa tới không ít ánh mắt chú ý, nhưng cũng không có ai nhận ra hắn.
Dù sao lần trước lên TV đã là nửa năm trước, vô luận là dáng người hay là khí chất Lục Thánh đều có thay đổi tương đối lớn. Chỉ có vài người cảm thấy hắn quen mắt nhưng không nhớ ra hắn là ai.
Lục Thánh ngược lại rất khát vọng có thể gặp được mấy người bạn học cũ, nhưng trường mấy chục đồng học ném ở bên trong mấy vạn thí sinh thật giống như một nắm cát mịn ném vào trong biển, xác suất gặp phải quá nhỏ.
Lúc thi võ là sau khi tất cả lớp học trong trường tan rã rồi sắp xếp lại một lần nữa, mục đích chính là tránh cho người quen trao đổi quá nhiều, ảnh hưởng đến cảm xúc thi cử.
Trung tâm thể thao của thành phố Bạch Hà rất lớn, có thể chứa được hơn mười vạn người, hiện giờ nó đã bị ngăn thành từng gian phòng nhỏ độc lập. Trong mỗi gian phòng nhỏ đều bày một máy đo khí huyết và một máy đo chỉ số sức chiến đấu.
Lục Thánh căn cứ vào giấy báo thi để tìm được phòng thi của mình.
Nơi này sớm đã xếp hàng thật dài, mỗi phòng thi tổng cộng có ba vị giám thị, một người kiểm tra khí huyết, một người kiểm tra chỉ số sức chiến đấu, người còn lại duy trì trật tự ở cửa dẫn thí sinh vào thi.
Các thí sinh dưới sự chỉ huy của Giám thị dựa theo số báo danh mà sắp xếp đội ngũ, sau đó từng người tiến vào phòng thi.
Lúc Lục Thánh xếp hàng, thí sinh phía trước đã bắt đầu tiến hành khảo hạch.
Giám thị gọi một nhóm người đi vào, đột nhiên hướng Lục Thánh nhanh chóng đi tới, nhíu mày nói: "Các ngươi bên này xảy ra chuyện gì vậy? Có thể xếp hàng thật tốt được không?”
Hắn chú ý chỗ này trong chốc lát thì phát hiện đội ngũ phía trước chen thành một đoàn, đội ngũ phía sau cũng chen thành một đoàn, chỉ có khoảng cách hơn một mét ở giữa lộn xộn không chịu được.
“Ngươi đi về phía trước một chút.” Giám thị bảo Lục Thánh đi về phía trước, Lục Thánh nghe lời làm theo.
Sau đó Giám thị lại chỉ huy một tiểu mập mạp xếp ở phía sau Lục Thánh: "Ngươi cũng đi về phía trước một chút, lui ra phía sau làm gì?”
Tiểu mập mạp đầu đầy mồ hôi, giải thích: "Giám thị, không phải ta không muốn đi về phía trước, mà ta vừa tới gần người phía trước thì không hiểu liền khẩn trương, chân tay đều run rẩy. Rõ ràng ta vừa mới tiến vào vẫn còn tốt, nhưng hiện tại không biết như thế nào ta càng ngày càng khẩn trương a."
“Chuyện quái dị gì vậy?” Giám thị nhíu mày, quay đầu lại nhìn đám thí sinh xếp hàng ở trước Lục Thánh lúc này không biết như thế nào mà cũng bắt đầu liều mạng chen về phía trước, giống như phía sau có gai đâm vào lưng vậy.
Giám thị lập tức đem ánh mắt đặt ở trên người Lục Thánh. Hắn không nhìn thì không biết, vừa nhìn kỹ thì trong lòng liền hung hăng chấn kinh.
Trách không được đám người trước sau đều không nguyện ý tới gần thí sinh này trong phạm vi một mét, bởi vì quanh thân hắn tản ra một cỗ khí thế bức người, giống như khí tràng vô hình ép cho đám người chung quanh không tự giác muốn rời xa hắn.
Lúc này giám thị cũng đang ở trong khí tràng này, hắn cũng mơ hồ có cảm giác da đầu tê dại, lông gáy trên cánh tay dựng thẳng lên, tựa như bị một con mãnh thú theo dõi.
"Quái vật a!" Giám thị trong lòng khẽ hô một tiếng.
Hắn rất rõ ràng đây là do Võ giả có giá trị khí huyết nồng đậm đến trình độ kinh khủng mà tự nhiên tản ra một loại khí thế.
Có thể nói đây là một loại cơ chế tự bảo vệ của cơ thể con người đang tạo tác, bọn họ theo bản năng muốn tránh xa nguy hiểm và đi đến một nơi an toàn. Đây là thứ được khắc trong gen, muốn thay đổi cũng không thay đổi được.
Giám thị không phải là chưa từng thấy qua tình huống tương tự, nhưng loại tình huống này xuất hiện ở trên người một vị thí sinh trung học mười bảy, mười tám tuổi thì quá đáng ngạc nhiên, nghĩ tới mà cực kỳ sợ hãi.
Giám thị âm thầm ghi nhớ khuôn mặt Lục Thánh, thuận miệng dặn dò giám thị bảo trì trật tự một câu rồi liền vội vàng rời đi.
Ngay cả giám thị cũng không quản được thì những thí sinh kia càng không có biện pháp. Vì thế xung quanh Lục Thánh đã hình thành một kỳ quan "Cấm khu một mét" vô cùng kỳ lạ.
Đây là kết quả sau khi Lục Thánh đã cực lực thu liễm, kỳ quan này kéo dài cho đến khi Lục Thánh tiến vào phòng thi mới tính là kết thúc.