Lúc này, giọng nói của Lục Thánh bỗng nhiên vang lên.
“Được rồi.”
Giọng nói của hắn bình tĩnh giống như nham thạch lưu động dưới mặt băng, rồi ngay sau đó băng vỡ và dung nham phun trào!
Khí thế khủng bố tựa như núi lở biển gầm từ trên người Lục Thánh bạo phát ra.
Phát lực hằng tinh gấp hai mươi lần!
Tông sư kỹ!
Thập dương đồng thiên!
Đồng tử của giám thị hung hăng co rút lại, trong mắt hắn phản chiếu ra mười vầng mặt trời màu vàng đang nhanh chóng mọc lên.
Một quyền!
Ầm!!!
…
Cạch!!!
Quân cờ hạ xuống, Từ Diệu Đông mang vẻ mặt bình tĩnh nhìn xem nam nhân Nam nhân trung niên mập mạp ngồi đối diện mình, nói: "Tướng quân Lưu cục trưởng.”
Nam nhân Nam nhân trung niên mập mạp nhìn chằm chằm vào bàn cờ mấy lần, vẻ mặt khó xử, cuối cùng cười khổ một tiếng: "Ta thua rồi, Từ hội trưởng có kỳ nghệ quá cao, ta thua liền bảy ván a.”
"Không phải Lưu cục trưởng từng nói với ta rằng ta chỉ là một tên võ phu thì làm sao biết đánh cờ?" Từ Diệu Đông cười nhạt nói.
Nam nhân trung niên mập mạp khoát tay nói: “Ta cũng muốn nhường nhưng thực lực không cho phép.”
“Ha ha ha ha......”
Từ Diệu Đông là tổng phụ trách kỳ thi đại học lần này của thành phố Bạch Hà, đồng thời cũng là hội trưởng của hiệp hội võ giả thành phố Thụ Hải.
Thi đại học hàng năm của học sinh đều do Cục giáo dục và Hiệp hội Võ giả thành phố phối hợp tổ chức.
Hiệp hội võ giả sẽ điều động người làm giám thị, còn Cục giáo dục thì phụ trách các công tác bảo đảm hậu kỳ.
Nhưng để phòng ngừa mối quan hệ giữa giám thị và thí sinh trong thành phố làm xảy ra hiện tượng gian lận, các hiệp hội võ giả ở các thành phố cơ bản đều là giám thị giao nhau.
Ví dụ như hội trưởng của hiệp hội võ giả thành phố Thụ Hải là Từ Diệu Đông sẽ phụ trách kỳ thi tốt nghiệp trung học của thành phố Bạch Hà, còn hội trưởng của hiệp hội võ giả thành phố Bạch Hà là Tiêu Ngọc Hà thì phải chạy đến thành phố khác.
Mà nam nhân trung niên mập mạp ngồi trước mặt Từ Diệu Đông cùng đánh cờ này chính là cục trưởng của cục giáo dục thành phố Bạch Hà.
“Cục trưởng Lưu, ngươi có muốn đổi sang chơi cờ vây một chút không?” Liên tiếp thắng bảy ván mà không biết là o đối phương cố ý thả nước hay là thật sự thua cờ, Từ Diệu Đông hơi cảm thấy nhàm chán nên đã đưa ra phương thức ngơi khác.
"Hội trưởng Từ chê ta chơi cờ tướng dở đúng không? Được, vậy chúng ta đổi qua chơi cờ vây đi. Cờ vây ta có thể không thua ngươi.” Lưu cục trưởng cười ha hả đứng lên, chuẩn bị kêu gọi thủ hạ đi tìm một bộ cờ vây lại đây.
Đúng lúc này có người gõ cửa phòng làm việc và đi vào.
“Hội trưởng, có một việc ta cần xin chỉ thị của ngươi.”
Người tới là thư ký của Từ Diệu Đông.
Từ Diệu Đông vừa thu dọn bàn cờ tướng, vừa nói: "Chuyện gì cứ nói.”
“Có thí sinh của thành phố Bạch Hà làm hỏng lấy huyết châm lúc lấy máu, giám thị trường thi muốn điều động lấy huyết châm cao cấp hơn.”
Từ Diệu Đông nhíu mày, có chút không vui nói: "Không phải mỗi trường thi đều phát một bộ lấy huyết châm trung cấp rồi sao, không đủ thì lại lấy một bộ khác, chút chuyện này còn cần phải xin chỉ thị của ta ư?"
Thư ký trầm mặc một chút mới trả lời: "Hội trưởng, lấy huyết châm bị thí sinh kia làm gãy chính là lấy huyết châm trung cấp.”
Răng rắc!
Một quân cờ trong tay Từ Diệu Đông bị hắn mạnh mẽ bóp bể.
Lưu cục trưởng ngồi ở bên cạnh một mực yên lặng nghe ngóng không nói lời nào, lúc này trên mặt hắn liền lộ ra vẻ kinh hỉ to lớn.
Từ Diệu Đông im lặng vài giây, sau đó khôi phục bình tĩnh, tiện tay ném quân cờ bị bóp bể vào trong thùng rác, nói: "Vậy lấy cho hắn một cây lấy huyết châm cao cấp hơn. Còn nữa, ngươi đưa cho ta một phần tư liệu lý lịch của thí sinh đó.”
“Vâng.” Thư ký đáp ứng rồi vội vã rời đi.
Từ Diệu Đông quay đầu nhìn xem Lưu cục trưởng lúc này trên mặt đã cười như nở hoa mà cười khổ nói: "Lưu cục trưởng, chúc mừng ngươi nha!"
"May mắn, may mắn mà thôi." Lưu cục trưởng ngoài miệng khiêm tốn, nhưng trên thực tế trong lòng lại vui mừng như sắp tràn ra.
Hai người bọn hắn đều rất rõ ràng việc thí sinh có thể làm gãy lấy huyết châm trung cấp này đại biểu cho khái niệm gì.
Điều này đã chứng minh ở bên trong trường thi của thành phố Bạch Hà đã toát ra một vị siêu cấp yêu nghiệt có tu vi võ đạo ít nhất là cấp bốn trở lên.
Thành tích này thật sự quá ghê gớm, đã hoàn toàn có tư cách làm võ trạng nguyên của tỉnh, thậm chí là tiến vào bảng xếp hạng toàn quốc.
“Mười tám tuổi mà đã có tu vi võ đạo cấp bốn trở lên. Thí sinh này quá kinh khủng rồi Lưu cục trưởng.” Từ Diệu Đông càng nghĩ tâm tình càng phức tạp, khiếp sợ nói ra.