Cao Võ: Đăng Nhập Tương Lai Một Vạn Năm - Dịch

Chương 239 - Chương 239 - Một Trận Kinh Động

Chương 239 - Một Trận Kinh Động
Chương 239 - Một Trận Kinh Động

Toàn bộ tỉnh Đông Ninh mới có mấy vị võ đạo tông sư, hiện tại ở đây vậy mà toát ra một cái, hơn nữa còn trẻ tuổi như vậy, chỉ mới mười bảy mười tám tuổi chạy tới tham gia thi tốt nghiệp trung học!

Việc này nếu như truyền ra ngoài sợ là sẽ trực tiếp chấn động cả Long Quốc, thậm chí là toàn thế giới!

Thiếu niên tông sư a!

Hai vị giám thị lúc này cảm thấy mình cả đời nằm mơ cộng lại chỉ sợ đều không có ma huyễn như giờ khắc này đang trải qua.

Thần sắc bọn họ vô cùng hoảng hốt, đã hoàn toàn không biết dùng loại ngôn ngữ nào để biểu đạt cảm thụ của mình, và cũng không biết kế tiếp mình nên làm cái gì.

Bọn họ chỉ có thể ngây ngốc đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lục Thánh.

Lúc này cửa phòng thi đột nhiên bị người đẩy ra, sau đó có vài người nhanh chóng đi vào.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Từ Diệu Đông mang vẻ mặt nghiêm túc hỏi.

Hai vị giám thị nhận ra thân phận của Từ Diệu Đông nên mãnh liệt phục hồi tinh thần lại, lắp bắp muốn mở miệng giải thích.

Nhưng không đợi bọn họ nói chuyện thì tầm mắt Từ Diệu Đông đã bắt được tại một bên phòng máy đo chiến lực đã toàn thân bốc khói đen, tựa như sắt vụn ngã trên mặt đất.

Còn nữa, đứng trước máy đo chiến lực là một vị thiếu niên bình tĩnh.

Đồng tử của Từ Diệu Đông hung hăng co rút lại, cả người hắn giống như bị một cỗ sóng xung kích vô hình tập kích, để cho thân thể hắn hung hăng ngửa ra sau một chút, đồng thời còn điên cuồng hít khí lạnh.

A… Cái máy đo chiến lực này đã bị người đánh nổ sao?

Lưu cục trưởng cùng thư ký của Từ Diệu Đông đứng phía sau cũng mang vẻ mặt chấn động khó có thể diễn tả.

Bọn họ tuy có thực lực võ đạo không mạnh, nhưng tầm mắt cùng kiến thức vẫn có thừa.

Một quyền đánh nổ máy đo chiến lực đặc biệt của kỳ thi đại học ư?

Vậy cần phải có sức chiến đấu cấp tông sư trên trăm vạn điểm mới có thể làm được!

Nếu như cái máy đo chiến lực này thật sự bị người dùng nắm đấm đánh nổ, vậy chẳng phải liền mang ý nghĩa người ra quyền đã có thực lực đạt tới tông sư sao?

“Là… là hắn đã làm ra.” Giám thị đo chỉ số sức chiến đấu hít sâu một hơi, cố gắng để cho mình có vẻ trấn định một chút, nhưng giọng nói vẫn run rẩy. "Là vị thí sinh này đã đánh hỏng máy đo chiến lực. Hội trưởng, nếu ngươi không tin thì có thể điều ra camera theo dõi."

Từ Diệu Đông không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Lục Thánh.

Rốt cục hắncũng mở miệng nói: "Để cho những thí sinh khác đi ra ngoài trước, rồi bảo các thí sinh bên ngoài chờ một lát, sau đó lập tức an bài máy đo chiến lực cấp tông sư tới đây thật nhanh."

“Vâng.” Thư ký và hai giám thị nhanh chóng hành động.

Ba thí sinh cùng phòng thi với Lục Thánh lúc này cả người đều đã run lẩy bẩy, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch.

Giờ khắc này thân ảnh Lục Thánh ở trong mắt bọn họ cùng mãnh thú Hồng Hoang cơ hồ không có gì khác nhau.

Uy lực long trời lở đất từ một quyền kia của hắn và cảnh tượng máy đo chiến lực ầm ầm nổ tung kia có lẽ sẽ trở thành hình ảnh mà cả đời bọn họ rất khó quên được.

Cũng không biết là bọn họ may mắn hay là bất hạnh.

Rất nhanh sau đó, trong phòng chỉ còn lại có ba người Lục Thánh, Lưu cục trưởng và Từ Diệu Đông.

Bầu không khí hơi có vài phần bối rối. Hai người Từ Diệu Đông và Lưu cục trưởng cũng không biết nói cái gì cho phải, mà Lục Thánh cũng tỏ ra rất lãnh đạm, không hề nói lời nào.

Cuối cùng vẫn là Lưu cục trưởng mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc.

“Lục...... Lục đồng học, hay là ngươi ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi, bởi vì máy đo chiến lực cấp tông sư muốn đưa tới thì phỏng chừng còn phải mất một chút thời gian.”

Lục Thánh gật đầu, tùy tiện tìm một cái ghế ngồi xuống.

Ba người một ngồi hai đứng, lúc này bầu không khí lại trở nên càng thêm bối rối.

"Ta không phải cố ý muốn đánh hỏng máy đo chiến lực." Lục Thánh đột nhiên mở miệng, hấp dẫn lực chú ý của Từ Diệu Đông và Lưu cục trưởng. "Ta chỉ là thật lâu không có khảo nghiệm nên chính ta cũng không rõ rằng lắm sức chiến đấu cực hạn của mình. Thật xin lỗi hai vị chủ khảo.”

Từ Diệu Đông cùng Lưu cục trưởng liếc nhau một cái, sau đó Lưu cục trưởng nhanh chóng mở miệng: "Yên tâm đi Lục đồng học, không có ai trách ngươi đâu, ngươi ngàn vạn lần đừng có gánh nặng tâm lý, cứ chuẩn bị thật tốt để lát nữa phối hợp với chúng ta làm một lần kiểm tra nữa là được.”

Lục Thánh gật đầu, không nói gì nữa.

Hắn có thể có gánh nặng tâm lý gì chứ? Đánh hỏng máy đo chiến lực thì cùng lắm là bỏ tiền ra bồi thường một cái là được rồi.

Chủ yếu là hắn đã làm chậm trễ cuộc thi của các thí sinh phía sau, cho nên trong lòng hắn ít nhiều cũng có chút áy náy.

Từ Diệu Đông nhìn Lục Thánh ngồi trên ghế mà ánh mắt hắn vô cùng phức tạp.

Dưới khoảng cách này hắn có thể cảm nhận được rõ ràng khí tràng vô hình trên người Lục Thánh để cho làn da trên cánh tay hắn có cảm giác hơi đau nhói.

Đây là trực giác mà một vị võ giả quanh năm tu hành rèn luyện ra, có thể báo trước nguy hiểm. Thực lực võ đạo càng sâu thì loại trực giác này sẽ càng nhạy bén.

Từ Diệu Đông thật sự rất khó tưởng tượng nổi hắn thân là một vị hội trưởng của hiệp hội võ giả thành phố có tu vi cấp sáu đỉnh phong, nhưng khi hắn đối với một vị học sinh trung học mười bảy mười tám tuổi vậy mà lại sinh ra loại cảm giác nguy cơ này.

Điều đó có nghĩa là gì?

Điều này đại biểu là thiếu niên ngồi trước mặt Từ Diệu Đông đã có thực lực cường đại đến mức có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của Từ Diệu Đông.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy và tự mình thể hội thì Từ Diệu Đông làm sao có thể tin được.

Lúc này trong lòng Từ Diệu Đông đã mơ hồ có một suy đoán, hiện tại hắn chỉ cần chờ nghiệm chứng là xong.

Nếu suy đoán của Từ Diệu Đông là đúng thì hắn không dám tiếp tục tưởng tượng nữa. Đó là một cái kết quả để cho hắn nhịn không được mà muốn run rẩy, vì nó có khả năng sẽ dẫn phát một trận kinh động cho giới võ đạo tại Long Quốc.

Bình Luận (0)
Comment