Lục Đại Hải cảm khái: “Khoa văn sinh cho dù học rất tốt thì đi ra cũng chỉ là ăn cám nuốt rau, còn võ đạo sinh từng phút qua đi đều có thể phất nhanh a."
Trịnh Ngọc Phân hung hăng lắc lắc cánh tay Lục Đại Hải, nhắc nhở: "Ngươi nhỏ tiếng một chút, nhìn bộ dạng không có tiền đồ của ngươi kìa.”
Lục Thánh đối với số tiền này ngược lại là rất bình thường, vì cty dược phẩm Linh Thánh sinh lời và đi vào chính quy về sau hắn mỗi tháng đều có mấy chục triệu vào sổ sách.
Hơn nữa hiệp hội tinh thần niệm sư bên kia cũng phát tới trợ cấp mỗi tháng cho hắn, cho nên hiện tại tiền gửi ngân hàng của Lục Thánh đã sắp phá trăm triệu.
“Sau đó là cái này.” Hạ Bình Nam lấy ra một quyển sổ đỏ thật to, trên quyển sổ đỏ này viết mấy chữ "Giấy chứng nhận quyền sở hữu bất động sản".
“Đây là một căn hộ hơn bốn trăm mét vuông ở trung tâm tỉnh Đông Ninh. Tuy rằng vẫn kém ngôi nhà này của Lục bạn học, nhưng vị trí của nó rất tốt, bên trong còn có hiệp hội võ giả tỉnh Đông Ninh cung cấp một ít thiết bị võ đạo chuyên nghiệp, rất thích hợp cho võ giả cư trú. Nếu Lục bạn học có ý định di cư đến tỉnh Đông Ninh thì bất cứ lúc nào cũng có thể đi qua.”
Đưa tiền xong rồi lại đưa nhà đưa đất, đám người Lục gia đã không biết nên nói cái gì cho phải.
Một ngôi nhà hơn 400 mét vuông ở trung tâm tỉnh Đông Ninh!
Bà già nó, như vậy cũng đủ mua vài căn biệt thự mà chúng ta đang ở rồi!
Tiền đối với cường giả võ đạo mà nói đều không tính là tiền sao?
Võ giả ở thế giới này thật sự quá khó hiểu đi!
“Sau đó là một chút tâm ý của cá nhân của ta.” Hạ Bình Nam cười nói với Lục Thánh: "Lục bạn học hiện tại cũng có thực lực võ giả cấp 6, chờ lên võ đại ngươi rất nhanh sẽ tiếp xúc đến binh khí võ đạo."
Lục Khinh Hòa đứng phía sau nghe Hạ Bình Nam nói chuyện mà thiếu chút nữa không thở nổi. Nàng nhìn Lục Thánh như nhìn quái vật vậy.
Võ giả cấp 6 sao?
Lão ca vậy mà đã là cấp 6!
Nếu như đốc tỉnh không đề cập tới thì Lục Khinh Hòa thậm chí đều cho rằng Lục Thánh vẫn là cấp ba hoặc là cấp bốn mà thôi, bởi vì đó đã là cực hạn trí tưởng tượng của nàng.
Tiêu Ngọc Hà ngồi bên cạnh cũng mang vẻ mặt phức tạp. Hắn tuy là hội trưởng hiệp hội võ giả của thành phố Bạch Hà nhưng cũng chỉ là cấp sáu mà thôi.
Lục Thánh là mầm non võ đạo do Tiêu Ngọc Hà tự tay khai quật ra, bây giờ Lục Thánh cũng đã trưởng thành đến mức sánh ngang hắn. À không, hẳn là Lục Thánh đã vượt qua trình độ của Tiêu Ngọc Hà.
Cảnh tượng trước mắt này Tiêu Ngọc Hà giống như đã từng nhìn thấy. Chỉ là hiện tại người ngồi ở đối diện Lục Thánh lôi kéo khen ngợi đã biến thành đốc tỉnh Hạ Bình Nam.
Lục Thánh thì vẫn là Lục Thánh kia, nhưng hắn đang càng lúc càng rực rỡ hào quang.
Nhiệm vụ trong học phần của đại học cũng rất nguy hiểm.
“Thiếu chút nữa ta đã quên một chuyện quan trọng. Lục bạn học đã xác định xong trường võ đại cho mình chưa?" Hạ Bình Nam đột nhiên hỏi.
Lục Thánh gật đầu, bình tĩnh nói: "Thánh Võ Đại của tỉnh Kinh đô.”
“Ta cũng đoán được.” Hạ Bình Nam nói xong lại bảo thư ký lấy một xấp đồ từ phía sau ra.
Lục Khinh Hòa rất tinh mắt, nàng chỉ liếc mắt một cái liền nhìn ra đó là thư thông báo trúng tuyển võ đại. Trên thư thông báo viết mấy chữ "Đệ nhất Thánh Võ Đại".
Ồ không, phong thư thứ hai cũng có, phong thư và thứ ba, thứ tư cũng vậy!
Từ Đệ Nhất Thánh Võ Đại cho đến Đệ Thất Thánh Võ Đại, toàn bộ có bảy cái phong thư.
Thế giới quan yếu ớt của Lục Khinh Hòa lại bị chấn động cực lớn.
"Bảy cái thánh võ đại đều nhờ ta thay bọn họ hỏi thăm ý định của ngươi. Ta thân là đốc tỉnh cho nên cũng có chút khó làm." Hạ Bình Nam cười khổ nói.
Hắn đem bảy phong thư thông báo trúng tuyển của bảy cái Thánh Võ Đại đưa tới trước mặt Lục Thánh.
“Lục bạn học hãy tự chọn một cái đi.” Hạ Bình Nam nói.
Lục Thánh lẳng lặng nhìn đặt ở trước mặt mình bảy cái phong thư thông báo trúng tuyển của bảy cái Thánh Võ Đại.
Trong đó bất kỳ một cái nào cũng đều đại biểu cho một tòa thánh đường võ đạo của vô số võ đạo sinh trên toàn Long quốc.
Hiện tại bảy tòa thánh đường võ đạo đang bày ở trước mặt Lục Thánh và tùy hắn chọn lựa.
Lục Thánh suy nghĩ một chút, sau đó hắn từ trong bảy cái phong thư thông báo trúng tuyển kia tùy tiện rút ra một cái.
Đệ Thất Thánh Võ Đại!
Lục Thánh nhìn tờ thông báo trúng tuyển trong tay, vừa cảm thấy ngoài ý muốn vừa lại không cảm thấy ngoài ý muốn. “Vậy thì nó đi.”
Đám người Hạ Bình Nam đối diện đều màng vẻ mặt kỳ quái. Bọn họ vốn cho rằng Lục Thánh sẽ cân nhắc kỹ càng một phen rồi mới lựa chọn một cái Thánh Võ Đại thích hợp nhất hoặc là ưa thích nhất.
Nhưng bọn họ chưa từng nghĩ tới hắn lại dùng phương thức rút thăm như thế.
Lục Thánh quả là có một phong cách riêng.