“Xem ra Võ Trạng Nguyên Đăng Long của chúng ta đã dậy rồi.” Trong phòng khách, nam nhân trung niên mặc áo Tôn Trung Sơn màu đen nhìn thoáng qua cầu thang lầu hai, đặt chén trà trong tay xuống cười nói.
Lục Đại Hải và Trịnh Ngọc Phân có chút sửng sốt, ngay sau đó liền nhìn thấy bóng dáng Lục Thánh xuất hiện ở đầu cầu thang đang chậm rãi đi xuống.
Nam nhân trung niên mặc trang phục Tôn Trung Sơn dẫn đầu đứng lên, ánh mắt hắn sáng quắc nhìn chằm chằm Lục Thánh từ trên lầu đi xuống.
Mặc dù từ trên tư liệu đã biết được rất nhiều, nhưng khi chân chính nhìn thấy chân thân của Lục Thánh thì hắn vẫn bị hung hăng chấn kinh một chút.
Lục Thánh từ trên cầu thang đi xuống có thân cao hơn một mét tám lăm, làn da trắng nõn, dáng người tuấn tú, tóc vẫn ướt sung do vừa mới tắm rửa xong, mặt hắn bình thản nhìn không ra một tia gợn sóng, lộ ra sự thành thục cùng ổn trọng mà thiếu niên trung học ít có.
Tuy nhiên Hạ Bình Nam lại không nhìn thấy những thứ này. Ở trong mắt hắn Lục Thánh giống như mặt trời buổi sáng lúc bảy, tám giờ đang từ từ mọc lên.
Bên dưới bề ngoài tươi đẹp ôn hòa của Lục Thánh lại tiềm tàng ánh sáng rực rỡ chiếu rọi khắp mặt đất.
Cho dù là Hạ Bình Nammà vào giờ khắc này trong lòng cũng dâng lên cảm khái: đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước!
“Ngươi đã dậy rồi à?” Lục Đại Hải vừa nhìn thấy Lục Thánh thì lập tức nghênh đón, chủ động giới thiệu. "Vị này là tỉnh đốc của tỉnh Đông Ninh chúng ta, Hạ Bình Nam. Còn vị này là thị trưởng của thành phố Bạch Hà chúng ta, Tiêu Ngọc Hà, ngươi hẳn là đã quen biết."
Lục Đại Hải nhanh chóng giới thiệu cho Lục Thánh xong thì sau đó liền thở phào nhẹ nhõm.
Hắn chỉ là một công nhân bốc vác bình thường, ngồi đối diện với một đám đại nhân vật chỉ được thấy trên TV đã là cực hạn của hắn.
Lục Thánh gật đầu, đi tới trước mặt nam nhân trung niên mặc áo Tôn Trung Sơn màu đen, mở miệng chào hỏi: "Chào đốc tỉnh Hạ.”
Sau đó hắn cũng chào hỏi thị trưởng Tiêu Ngọc Hà.
Tiêu Ngọc Hà gật đầu với Lục Thánh, sắc mặt vừa kích động lại vừa phức tạp. Vì hắn đã tận mắt chứng kiến Lục Thánh trưởng thành nên cũng có liên hệ đặc thù đối với Lục Thánh.
“Chào Lục bạn học.” Hạ Bình Nam bắt tay với Lục Thánh, sau đó đám người lại ngồi xuống ghế sô pha.
Cũng may là Lục gia vừa mới chuyển tới nhà mới, nếu là nhà cũ thì sẽ đứng không vững khi có nhiều đại nhân vật tới như vậy.
"Lần này chúng ta mạo muội tới chơi chủ yếu là chúc mừng Lục bạn học. Tại bên trong kỳ thi tốt nghiệp trung học năm nay hắn đã đạt được thành tích đệ nhất toàn quốc, Võ Trạng Nguyên Đăng Long."
“Kết quả thi đại học đã có chưa?” Lục Thánh sớm đoán được trong nhà sẽ có một phen động tĩnh, nhưng không nghĩ tới sẽ sớm như vậy, vì bây giờ mới chỉ là ngày thứ hai sau kỳ thi tốt nghiệp trung học, còn hai tuần nữa mới có kết quả thi.
Hạ Bình Nam giải thích: "Trên cơ bản đã hoàn thành thống kê, chỉ còn lại thành tích xếp hạng là không có hoàn thành. Nhưng xếp hạng của Lục bạn học đã được xác định, dù sao việc từ bên trong một đống số liệu tìm ra giá trị lớn nhất là chuyện rất dễ dàng. Vả lại..."
Hạ Bình Nam dừng một chút mới nói tiếp:
“Thành tích thi tốt nghiệp trung học của Lục bạn học dù không chỉ có thành tích của môn văn hóa và các loại điểm phụ trợ thì cũng đã ổn định đứng hạng nhất, vượt qua vị trí thứ hai rất nhiều điểm. Nếu đợi đến khi tất cả thống kê xong thì rất có khả năng sẽ đổi mới thành tích Đăng Long từ xưa tới nay."
A…
Nghe nói như thế, đám người Lục gia liền hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn Lục Thánh có chút thay đổi.
Nhất là Lục Khinh Hòa, nàng giống như lần đầu tiên quen biết anh ruột mình.
Bọn họ biết Lục Thánh lần này có thành tích rất tốt, nhưng không nghĩ tới hắn lại có thể tốt đến mức này.
Lục Thánh chẳng những giành được đệ nhất toàn quốc võ trạng nguyên Đăng Long, hơn nữa hắn còn có thể là võ trạng nguyên Đăng Long trâu bò nhất từ trước tới nay.
Trời ạ, thật là vãi đạn a!
Phần mộ tổ tiên của Lục gia không chỉ bốc khói xanh, phỏng chừng cũng phải bốc hỏa rồi!
“Ta vừa nhận được tin tức thì ngay lập tức chạy tới chính là vì có thể sớm cùng Lục bạn học gặp mặt một lần, và cũng đại biểu tỉnh Đông Ninh chúng ta trao tặng một ít phần thưởng xứng đáng cho vị đệ nhất kiêu tử của Đông Ninh như ngươi."
Nói xong Hạ Bình Nam liếc mắt nhìn phía sau một cái, một vị thư ký nhanh chóng tiến lên lấy ra mấy thứ.
Thứ nhất là thẻ ngân hàng mà Lục Thánh quen thuộc nhất.
“Đây là năm mươi triệu tiền thưởng, tuy rằng số tiền này không nhiều lắm, nhưng cũng coi như là một chút tâm ý của tỉnh đối với Lục bạn học.”
Lục Thánh không nói gì, nhưng khóe mắt đám người Lục gia thì đã giật giật.
50 triệu tiền thưởng!
Mấy đời Lục gia chúng ta chưa từng thấy nhiều tiền như vậy a!
Lúc trước Tiêu Ngọc Hà đại biểu hiệp hội võ giả đưa cho Lục Thánh một triệu tiền thưởng thì bọn họ đã kinh hãi rồi, vậy là hiện tại lại nhận tới 50 triệu!
Lục Đại Hải cũng không biết nên dùng biểu tình gì để hình dung cảm thụ trong nội tâm của mình.
Nghèo văn phú võ, nghèo văn phú võ a!
Thì là châm ngôn nghèo văn phú võ chính là như vậy!