Cao Võ: Đăng Nhập Tương Lai Một Vạn Năm - Dịch

Chương 265 - Chương 265 - Triệu Lãnh Tuyền

Chương 265 - Triệu Lãnh Tuyền
Chương 265 - Triệu Lãnh Tuyền

Lục Thánh cắn răng một cái, vì lúc này đại thế của Nữ Võ Thần tông sư đã thành, thương mang băng lam kinh khủng tuyệt luân sáng chói đã bộc phát.

Lục Thánh điều khiển hắc sắc đao luân to lớn trên đỉnh đầu, thi triển ra một chiêu cường đại nhất của mình.

Ý chí tông sư chế ngự Đao Luân!

Vô gián vãng sinh!

Trong chốc lát, sau lưng Lục Thánh dâng lên mười vầng mặt trời màu vàng, trong ánh sáng vàng rực rỡ chói mắt có một vệt đao quang màu đen vô thanh vô tức chém xuống, tựa như ánh sáng câu hồn đoạt phách bắn ra từ Vô Gian Địa Ngục.

Tàn thương của Nữ Võ Thần tông sư bộc phát ra hào quang sáng chói trước nay chưa từng có, ánh sáng này hiện ra màu băng lam xinh đẹp.

Sau khi thương mang băng lam đâm ra, chỗ nó đi qua trong không khí xuất hiện số lượng lớn bông tuyết, mặt đất cũng nhanh chóng bị một tầng băng bao trùm và lan nhanh về phía Lục Thánh.

Vô gian đao luân bay ra, cảm giác nguy cơ trong lòng Lục Thánh vẫn không hề giảm bớt.

Da đầu của hắn tê dại, cánh tay cùng sau gáy hắn nổi lên da gà dày đặc.

Loại cảm giác nguy cơ lớn lao khi đối mặt với sinh tử này giống như lần đầu tiên hắn chết dưới tay Nữ Võ Thần tông sư. Hiện tại cảm giác này lại lần nữa xuất hiện.

“Cùng lắm thì chết một lần nữa!” Lục Thánh nghiếng răng nói ra.

Ánh sáng vàng rực rỡ trong mắt hắn gần như muốn bắn ra.

Chiến lộ tương phùng, dũng giả tất thắng!

Lục Thánh chưa bao giờ lui bước, lúc này hắn cũng sẽ như vậy.

Đao quang chứa đựng mười vầng mặt trời va chạm với thương mang băng lam. Không khí tại điểm va chạm tựa hồ bị vặn vẹo một chút.

Một đạo sóng gợn dư chấn mắt thường có thể thấy được nhanh chóng khuếch tán ra bốn phía, nơi nó đi qua đất đá trên mặt đất đều bị thổi bay.

Lục Thánh cảm giác đầu óc mình như bị người ta đục đẽo mà lập tức trở nên hỗn loạn. Sau đó là cảm giác băng hàn lạnh thấu xương lao tới.

Đây là ý chí tông sư của hắn bám vào đao luân đã bị đánh tan, tinh thần lực bị hao tổn, ý chí tông sư của Nữ Võ Thần tông sư đã xâm nhập vào não hắn.

Nàng quá mạnh!

Hai tay Lục Thánh mãnh liệt ấn ào huyệt Thái Dương, đồng thời quỳ một chân trên mặt đất, máu mũi chảy ra nhỏ xuống mặt đất.

Lục Thánh bỗng nhiên cảm thấy hai đầu ngón tay tê dại, khi nhìn lại thì mười ngón tay của hắn đã bị kết một tầng băng lạnh.

"Võ đạo thần thông! Bà mẹ nó đây mới chân chính là võ đạo thần thông a!" Lục Thánh cười khổ nói.

Máu mũi của hắn chảy dài, khuôn mặt hắn bị phủ sương, bộ dáng vô cùng thê thảm.

Đao luân của hắn cũng đã bị thương mang đánh tan, hắn dứt khoát nhìn thương mang băng lam, lẳng lặng chờ chết.

"Coi như là chết thì ta cũng phải thấy rõ chính mình rốt cuộc đã chết ở dưới chiêu thức gì."

Trong lòng Lục Thánh là một mảnh bình tĩnh, nhưng lúc hắn đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rời khỏi không gian mộng cảnh thì thương mang băng lam rực rỡ kia đột nhiên đình trệ, sau đó lập tức vỡ nát giống như băng điêu tinh xảo vỡ tan thành từng mảnh.

Lục Thánh sửng sốt một chút, đưa mắt nhìn lại. Hắn nhìn thấy Nữ Võ Thần tông sư đứng lặng ở nơi đó, nàng nhìn hắn thật sâu một cái, sau đó nhanh chóng bị phong hóa thành cát bụi.

Một luồng khói đen tráng kiện hơn so với bất kỳ luồng khói đen nào mà trước đây Lục Thánh từng hấp thu qua mãnh liệt bay tới chỗ hắn, rồi nó hung hăng tiến vào trong cơ thể hắn.

Lục Thánh ngửa mặt ngã xuống đất, trước khi hoàn toàn hôn mê trên mặt lại hiện ra nụ cười nhàn nhạt.

Cuối cùng...... cũng kết thúc rồi!

Anh linh bất diệt a!

【 Một tiểu cô nương nhát gan bị người dẫn tới một cái võ quán.

Có một ông lão đứng quay lưng về phía tiểu cô nương, đặt dụng cụ khắc đá trong tay xuống và quay lại nhìn nàng.

Khuôn mặt nàng rất mơ hồ, chỉ hiện rõ một đôi mắt màu lam, xinh đẹp giống như một đôi kim cương.

Tư chất không tệ, sau này ngươi chính là đệ tử nhập thất của võ quán Băng Hà chúng ta.

...

Trong mười bước là địa ngục băng tuyết, ngoài mười bước thì lại ấm áp như mùa xuân.

Tiểu cô nương mặc một kiện đơn y mỏng manh, đứng ở bên dưới thác nước băng tuyết mà run lẩy bẩy, cả người nàng xanh tím lại nhưng không được phép tiến lên một bước.

"Nói cho ta biết ngươi muốn học cái gì?" Ông lão thản nhiên hỏi tiểu cô nương.

Đôi môi tiểu cô nương run rẩy, đọc ra một chữ: "Thương......”

“Tại sao?”

“Vì lão sư là vị cường giả duy nhất tại căn cứ số 1359 lĩnh ngộ ra thương thuật ngũ cảnh!"

Lão nhân sửng sốt một chút rồi cười lên ha hả.

Tiếng cười của ông ta như sấm, chấn nát cả băng hà.

“Tông sư! Triệu Lãnh Tuyền đột phá tông sư!”

“Tông sư mười bảy tuổi! Nàng đời này có hi vọng cấp mười a!”

"Căn cứ số 1359 chúng ta lại có thêm một vị võ đạo thiên tài tông sư cảnh!"

Tiểu cô nương kia lúc này đã trưởng thành, nàng cầm trong tay một thanh trường thương nhìn xem đám người phía dưới hoan hô, sau đó quay đầu nhìn về phía ông lão kia.

“Sư phụ......”

“Ngươi còn kém quá xa, bởi vì Hàn Linh Tước của ngươi còn chưa hiện ra Băng Hà!” Ông lão lắc đầu nói, rồi chắp tay xoay người, chậm rãi rời đi.

Cô gái im lặng không nói, bàn tay cầm thương của nàng lại càng chặt hơn vài phần.

...

Bình Luận (0)
Comment