Bùm!!!
Đại môn của Võ Quán bị hung hăng đẩy ra.
Cô gái đột nhiên mở mắt, trong mắt nàng bắn ra hai đạo thương mang màu lam rực rỡ.
Thương mang đâm thủng không khí, cuộn lên một mảnh bông tuyết.
“Ai?!!”
Một bóng người đầy vết máu lảo đảo xông tới, dựa vào cửa cười thảm, nói: "Triệu Lãnh Tuyền, căn cứ thành trì đều bị phá, ngươi vậy mà còn ở đây khổ tu. Trái tim và huyết dịch của ngươi đều là băng đá sao?”
“Cái gì?!” Cô gái lập tức biến sắc.
Nhưng rất nhanh sau đó nàng đã bình tĩnh lại.
“Sư phụ đâu?”
“Sư phụ đã chết rồi.”
Trên mặt người tới lộ ra một nụ cười tuyệt vọng mà trào phúng.
“Lão sư trước khi đi còn nói không nên quấy rầy ngươi. Lão sư cũng là người điên a......”
Hào quang băng lam chợt lóe rồi biến mất.
Người tới dùng vẻ mặt khó có thể tin nhìn xem huyết động trước ngực mình rồi ầm ầm ngã xuống.
Cô gái thu thương lại, nhìn người chết một chút rồi bình tĩnh bước qua thi thể mà đi ra ngoài.
"Sư phụ đã chết thì ta cũng đi chết."
“Đáng tiếc Hàn Linh Tước của ta vừa mới hiện ra băng hà mà còn chưa cho lão sư biết được.”
...
Lúc này Lục Thánh đau đầu muốn nứt cả đầu, lại kèm theo từng trận băng hàn thấu xương, phảng phất như có vô số cây băng trùy điên cuồng gõ vào đầu hắn.
So sánh cùng lần trước hấp thu ký ức của tông sư Thi Thịnh Ninh, bây giờ tinh thần lực của Lục Thánh đã cường đại không biết bao nhiêu lần, nhưng thống khổ so với lần trước còn mãnh liệt hơn.
Hắn cảm thấy mình đang cố gắng thuần phục một con thú dữ từ trong sông băng tuế nguyệt đi ra. Nó đang tàn sát bừa bãi gào thét trong đầu hắn.
Nhưng lần này cũng tuyệt đối là một bộ ký ức mà Lục Thánh xem hoàn chỉnh và rõ ràng nhất. Hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy là cô gái kia xuất thương như Nộ Long, đâm ra một đạo băng hà rực rỡ. Trong băng hà có chim tước do băng tinh ngưng kết giương cánh bay lên.
Thương thuật! Thương đạo!
Lục Thánh chưa bao giờ hấp thu qua trí nhớ thuần túy như thế.
Ngoại trừ một số ít hình ảnh thì đại đa số đều là ký ức có liên quan đến thương.
Những ký ức thuần túy như võ đạo băng hà, kinh nghiệm chiến đấu không ngừng tràn vào đầu Lục Thánh, dung nhập vào huyết nhục, cốt tủy của hắn, đồng thời cũng khắc sâu trong trí nhớ cơ bắp của hắn.
Trình độ thương thuật của Lục Thánh đang điên cuồng tăng lên. Mà trước đó thương thuật của hắn cũng đã đạt tới Nhập Vi Cảnh.
Chỉ là do hắn không có vũ khí, hơn nữa so với một thân bản lĩnh khác thì chút thương thuật này thật sự bé nhỏ không đáng kể, cho nên hắn chưa bao giờ dùng qua thương thuật, chỉ là thỉnh thoảng dung hợp sử dụng trong quyền pháp.
Nhưng hiện tại thương thuật nhập vi cảnh của Lục Thánh đã nhanh chóng được nâng cao, hắn chỉ hấp thu không đến một phần mười ký ức mà thương thuật đã đột phá tới Khống Chế Cảnh, sau đó nó còn tiếp tục tăng lên trong lĩnh vực Khống Chế Cảnh.
Hấp thu ba phần mười trí nhớ, thương thuật Khống Chế Cảnh của Lục Thánh cũng đột phá, đạt tới một cảnh giới hoàn toàn mới, và nó vẫn còn tăng cao hơn nữa.
Ký ức tiếp theo đều không ngừng làm sâu sắc thêm cảnh giới thương thuật mới này, nhưng tiếc là đến cuối cùng thương thuật của Lục Thánh cũng không nghênh đón lần đột phá thứ ba.
Lục Thánh mở to hai mắt, trong mắt hắn tựa hồ có thương mang sắc bén hiện lên.
“Thương thuật tứ cảnh!”
Trong miệng Lục Thánh chậm rãi phun ra từ này.
Trong trí nhớ của Triệu Lãnh Tuyền cũng không có phân chia cụ thể cảnh giới của thương thuật. Lục Thánh chỉ biết thương thuật của nàng đã đạt tới tứ cảnh, mà lão sư quảng đại của nàng đã là thương đạo đại sư, đạt tới thương thuật ngũ cảnh.
“Tam cảnh gọi là khống chế, còn tứ cảnh thì không biết gọi là cái gì?” Lục Thánh tự hỏi.
Bảo tàng võ đạo của Triệu Lãnh Tuyền đối với hắn mà nói có sự tăng phúc thật sự quá lớn, trực tiếp đem thương thuật bình thường không có gì đặc biệt của hắn tăng lên tới tứ cảnh, trở thành một môn võ học mạnh nhất mà Lục Thánh hiện tại đang nắm giữ.
Hơn nữa ký ức của Triệu Lãnh Tuyền thật sự quá thuần túy. Nếu như nói ký ức của nàng là băng tinh trong suốt, vậy ký ức của Thi Thịnh Ninh chính là một quả cầu bùn tràn ngập tạp chất, chấp niệm cùng tạp niệm của hắn quá nhiều.
Ký ức của Triệu Lãnh Tuyền đối với tinh thần lực của Lục Thánh tăng cường gấp mười lần so với Thi Thịnh Ninh.
"Tuy rằng Triệu Lãnh Tuyền đến chết cũng chỉ là tông sư cấp bảy, nhưng nàng lại là người nổi bật bên trong tông sư cấp bảy, chính là thiên tài, là quái vật, là yêu nghiệt trong võ đạo. Thậm chí nàng còn có thể vượt cấp khiêu chiến với đại tông sư cấp tám. So với Triệu Lãnh Tuyền thì Thi Thịnh Ninh kém hơn nhiều lắm.”
“Quả là giữa tông sư và tông sư cũng có chênh lệch."