Sau kỳ thi tốt nghiệp trung học, những chấn động do Võ Trạng Nguyên Đăng Long mang đến dần dần trở nên bình ổn, mùa hè cuồng hoan của các võ đạo sinh cũng sắp nghênh đón sự kết thúc.
Tại vùng ngoại ô của thành phố Bạch Hà, bên trên Kha Sơn thối nát, dân gian truyền miệng thời xưa có một vị tiều phu một ngày nọ leo lên núi đốn củi, tình cờ gặp hai người chơi cờ trên đỉnh núi.
Tiều phu ngày thường cũng hay chơi cờ nên liền đứng ở bên cạnh xem cờ, khát thì cùng hai người uống một bình nước, đói thì liền ăn quả đào cùng bọn họ. Bất tri bất giác hắn liền trầm mê.
Sau khi xem xong một ván cờ, tiều phu ngẩng đầu nhìn thì thình lình phát hiện cái rìu ném ở bên chân hắn đã sớm rỉ sét, cán rìu đều đã hư thối. Mà hạt đào hắn tiện tay vứt bỏ càng là đã trưởng thành thành một mảnh rừng đào rực rỡ.
Lúc này mới giật mình nhận ra thì ra trên đời có tiên nhân.
Bởi vì truyền thuyết này mà ngọn núi hoang bên ngoài thành phố Bạch Hà liền được người ta gọi là Kha Sơn thối nát, kha chính là chỉ cán rìu.
Cũng là vì có điển cố này tồn tại mà chính quyền của thành phố Bạch Hà đã dốc hết sức để khai thác Kha Sơn thối nát, ý đồ đem nó chế tạo thành khu thắng cảnh cấp A.
Bọn họ chẳng những sửa đường sửa núi, mà còn xây dựng công viên trên núi, bình thường có không ít người bản địa ở thành phố Bạch Hà tới đây dạo chơi giải sầu.
Lúc này đang có hai người một nam một nữ hơn hai mươi tuổi mặc một thân trang bị vận động đang đầu đầy mồ hôi leo lên đỉnh núi.
"Kiên trì một chút, lập tức sẽ tới đỉnh núi. Dợi lát nữa ta sẽ dẫn ngươi đi xem điển cố bàn cờ tiên nhân cùng cán rìu mục nát kia." Nam thanh niên vừa leo núi vừa cổ vũ cô gái bên cạnh.
Cô gái lau mồ hôi trên mặt, cười nói: "Ngươi khi dễ ta là người nơi khác nên không biết gì phải không? Cái bàn cờ cùng cán rìu kia khẳng định đều là giả, trên đời này nào có chuyện trên núi gặp tiên nhân một ngày mà dưới núi đã ngàn năm chứ."
Nam thanh niên cười he he, nói: "Chúng ta đều đã leo tới đây mà còn không qua đó nhìn xem thì sẽ rất thiệt thòi, nhỡ đâu chúng ta có thể dính vào chút tiên khí thì sao?"
Cô gái lườm nam thanh niên một cái, không nói tiếp mà ngẩng đầu nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, oán giận nói: "Thời tiết hôm nay thật sự quá nóng, sớm biết vậy ta đã dậy sớm một chút. Mới hơn bảy giờ sáng mà mặt trời đã nắng ác như vậy rồi."
“Đợi lát nữa sẽ mát mẻ.” Nam thanh niên thuận miệng nói một câu.
Hai người không nói tiếp mà hết sức chuyên chú leo núi.
Rốt cục bọn họ cũng đã leo đến mục tiêu của mình, đó là một mảnh rừng đào tươi tốt lại.
Nam thanh niên sốt ruột kéo cô gái đi sâu vào rừng đào.
“Mau lên, bàn cờ tiên nhân ở ngay đó. Nhìn kìa, chúng ta đến rồi!”
Thanh niên hưng phấn chỉ về phía trước. Ngay sau đó con ngươi của hắn lại hung hăng co rút lại, cả người sững sờ tại chỗ.
Chỉ thấy ở phía trước cách bọn họ không xa đang đứng một người có dáng người cao lớn. Đó là một vị thiếu niên, phía sau hắn là một bàn cờ bằng đá khổng lồ, phía trước hắn là một vầng mặt trời đang chậm rãi mọc lên.
Lúc này mây mù cuồn cuộn, mặt trời màu vàng từ đường chân trời dâng lên, chiếu rọi thiếu niên thành một hình người sáng chói mắt thường có thể thấy được.
Có hai đạo ánh sáng tựa như hai thanh quang kiếm từ trong mắt thiếu niên này bắn ra.
Tựa hồ nhận ra có người đến, thiếu niên xoay người lại nhìn xem bọn họ.
Trên khuôn mặt tuấn tú như ngọc của hắn tràn ngập sự bình tĩnh, đôi mắt hắn bắn ra kim quang, toàn thân được bao phủ bởi một tầng ánh sáng vàng nhàn nhạt, trông giống như một vị thiên binh thần tướng đạp mây hạ phàm.
“Trên cái Kha Sơn thối nát này thật sự có tiên nhân sao?” Cô gái đứng ở phía sau nam thanh niên tâm thần chấn động che miệng thốt ra.
Nam thanh niên dẫn đường cũng nhìn đến ngây người, nhưng rất nhanh hắn liền phản ứng lại.
Thiếu niên trước mặt bọn họ tuy rằng huy hoàng uy vũ không giống người phàm, nhưng trên người hắn lại mặc một thân quần áo thể thao giống như bọn họ.
Thiếu niên này nhàn nhạt nhìn bọn họ, sau đó yên lặng rời đi, thoáng một cái liền biến mất ở trong rừng đào.
“Cái đệt, ta còn tưởng rằng đó là thần tiên. Hắn rốt cuộc đã làm như thế nào? Là ma thuật ư?” Cô gái lấy lại tinh thần, lúc này nàng mới hiểu được mình vừa mới nãy quá thất thố mà xấu hổ đến hai má đỏ bừng, chủ động mở miệng che giấu sự xấu hổ của mình.
"Hắn là võ giả, hơn nữa còn là võ giả cường đại đã bước vào cấp năm tu luyện ra cương khí, cho nên hắn mới có thể tại bên dưới ánh mặt trời hiển hóa ra dị tượng, để cho chúng ta bị thị giác sai lầm." Nam thanh niên có kiến thức rộng rãi, đại khái đã đoán ra chân tướng một màn vừa mới nhìn thấy, trên mặt vẫn là vẻ kinh hãi không xua đi được, giải thích. "Nhưng mà hắn cũng quá trẻ tuổi đi. Hắn mới bao lớn mà làm sao có thể đạt tới cấp năm a? Hắn trẻ như vậy mà đã là võ giả cấp năm rồi sao?”
Cô gái nhíu mày, tựa hồ bởi vậy mà liên tưởng đến cái gì, bỗng nhiên trong đầu nàng linh quang chợt lóe, hô nhẹ: "Làm sao không có khả năng được? Ngươi đã quên thành phố Bạch Hà chúng ta năm nay đã sinh ra một vị thiên tài võ đạo đệ nhất toàn quốc hả?"
Nam thanh niên bỗng nhiên tỉnh ngộ, đôi mắt hắn sáng lên, nói: "Đúng vậy a, ta nói hắn nhìn thế nào mà rất quen mắt, thì ra là do ta đã thấy hắn trên TV!”
“Lục Thánh! Hắn tên là Lục Thánh, là Võ Trạng Nguyên Đăng Long của thành phố Bạch Hà chúng ta!”
Hai người này lập tức kích động, vội vàng đuổi theo hướng thiếu niên rời đi.
Nhưng bọn họ chỉ thấy một mảnh hoa đào rực rỡ sâu rộng, nơi nào còn có bóng dáng thiếu niên kim nhãn vừa rồi.
"Aiii, khó có được cơ hội nhìn thấy chân thân võ trạng nguyên Đăng Long trong truyền thuyết vậy mà lại bỏ lỡ, không thể đi lên xin hắn một chữ ký a." Nam thanh niên mang vẻ mặt ảo não cùng không cam lòng, nói.
Sau đó hắn quay đầu nhìn về phía vị trí thiếu niên đã đứng trước đó, rồi nhanh chóng chạy tới.
"Ta phải tới chỗ hắn vừa mới đứng để dính một chút khí tức của võ trạng nguyên đăng long cũng là rất tốt."
Cô gái mang vẻ mặt khinh bỉ nam thanh niên nhưng đôi chân nàng lại không chậm hơn hắn chút nào.
…