Ba ngày sau, tại sân bay thành phố Bạch Hà.
Lục Thánh đeo ba lô, xách vali đứng trong đại sảnh sân bay, Lục gia đều đến tiễn hắn.
“Thật sự không cần cha ngươi đi cùng sao? Một mình ngươi đi xa như vậy có được không?” Trịnh Ngọc Phân mang vẻ mặt lo lắng, hai tay vỗ vỗ khắp nơi trên người Lục Thánh dù không có bụi.
"Mẹ, ta hiện tại đã là võ giả cấp 6, ngươi còn có cái gì phải lo lắng chứ.? Lục Thánh vừa bất đắc dĩ vừa ấm lòng, nói.
“Ở trong mắt ta mặc kệ ngươi ở vị trí cao bao nhiêu thì ngươi vẫn giống như một đứa trẻ chưa trưởng thành.
Đừng nói đi Kinh Đô, cho dù là lên trời xuống đất thì ta vẫn lo lắng cho ngươi.”
Lục Đại Hải ngược lại cười ha hả an ủi: “Cái gì mà lên trời xuống đất chứ?”
“Ngươi thì suốt ngày không đứng đắn a.” Trịnh Ngọc Phân liền mắng Lục Đại Hải một câu, nhưng sự lo lắng trên mặt nàng cũng dịu xuống. “Vậy đến nơi ngươi nhớ gọi điện thoại về nhà nhé.”
“Vâng.” Lục Thánh đáp.
Sau đó hắn nghiêng đầu nhìn xem Lục Khinh Hòa vẫn luôn không nói chuyện, nàng đang cúi đầu chuyên tâm gõ điện thoại, hình như là đang cùng người nào đó nói chuyện phiếm.
“Tiểu nha đầu này sẽ không phải vụng trộm yêu đương chứ?” Lục Thánh nhíu mày thầm nghĩ.
“Lục Khinh Hòa!”
“A, lão ca, ngươi thuận buồm xuôi gió nha! Bye bye!” Lục Khinh Hòa giống như tên trộm bị bắt quả tang mà ngẩng đầu lên, vẻ mặt chột dạ nói.
"Ngươi ở nhà tốt nhất thành thật một chút, ta sẽ phái người nhìn ngươi chằm chằm. Nếu như bị ta phát hiện ngươi có chuyện gì không tốt, hoặc là tu hành võ đạo rơi xuống thì ta sẽ..." Lục Thánh hơi nheo mắt lại, nói: "Ngươi cũng biết hậu quả rồi mà.”
Hơn nửa năm dạy dỗ Lục Khinh Hòa thực chiến, lời cảnh cáo của Lục Thánh vẫn rất có hiệu quả với nàng.
Lục Khinh Hòa ngoan ngoãn như chim cút, thành thật cúi đầu, nói: "Biết rồi, lão ca.”
Lục Thánh hài lòng gật đầu, sau đó hắn tạm biệt người một nhà, một mình đi qua kiểm tra an ninh.
Chờ đến khi không nhìn thấy bóng lưng Lục Thánh, Lục Khinh Hòa mới lấy điện thoại ra nhanh chóng gõ chữ.
“Dương Diên tỷ, anh trai ta đi qua cửa an ninh rồi, ngươi mau chuẩn bị đi!”
"Chỉ lo cùng ngươi nói chuyện phiếm mà ta đã quên mất cùng ca ta nói chuyện, cho nên liền bị hắn hung hăng giáo huấn một trận! (mặt khóc) Trở về ngươi nhất định phải mời ta ăn cơm đó!"
Lục Khinh Hòa gửi qua hai tin nhắn rất nhanh liền có hồi âm.
"Yên tâm đi, mười bữa tiệc lớn cũng không thành vấn đề. Nhưng mà Khinh Hòa, ngươi phải nhớ kỹ đây là bí mật nhỏ giữa chúng ta đó, ngàn vạn lần không được nói cho anh trai ngươi biết."
Lục Khinh Hòa nhanh chóng trả lời OK, sau đó nàng giống như vừa hoàn thành đại sự gì mà cười híp mắt ôm chặt cánh tay Trịnh Ngọc Phân.
“Mẹ, mẹ nói xem anh trai ta tìm bạn gái như thế nào mới tốt.”
“Đúng vậy a, Tiểu Thánh hiện tại đã lên đại học thì cũng nên nói chuyện yêu đương. Hắn mỗi ngày chỉ lo tu luyện võ đạo là không được. Trở về ta sẽ cùng hắn nói một câu từ Kinh Đô mang về nhà một cô bạn gái.”
“Mẹ nói rất đúng!”
“Tiểu nha đầu như ngươi thì biết cái quái gì?”
Tiếng Lục gia trò chuyện càng lúc càng xa.
...
"Chuyến bay F3485 từ thành phố Bạch Hà đến tỉnh Kinh Đô của ngài sẽ cất cánh trong hai giờ nữa, xin chú ý thông báo từ sân bay để kịp thời lên máy bay." Cô gái trẻ phụ trách kiểm tra an ninh mang khuôn mặt đỏ bừng nói với Lục Thánh những lời vốn không thuộc phạm vi chức trách của nàng.
Lục Thánh nói lời cám ơn, cầm lấy hành lý đi qua cửa an ninh tiến vào trong phòng chờ.
Nhưng hắn đi chưa được bao lâu thì bỗng nhiên nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng gọi.
“Lục Thánh phải không?”
Lục Thánh quay đầu lại, hắn thấy một cô gái xinh đẹp đang đứng sau lưng mình, nàng cũng đeo ba lô, tay kéo vali nhỏ, trên mặt tràn đầy sự vui mừng "ngoài ý muốn".
“Dương Diên đấy à?” Lục Thánh chớp chớp mắt, dừng bước hỏi.
“Thật là trùng hợp.”
“Đúng vậy, thật là trùng hợp.”
Dương Diên không để lại dấu vết nhét điện thoại vừa mới trả lời tin nhắn vào túi mà tự nhiên đi lên hỏi: "Ta thật không nghĩ tới ngươi hôm nay cũng đi tới Kinh Đô. Ngươi bay chuyến nào?"
Lục Thánh nói ra số hiệu chuyến bay của mình, Dương Diên lại tiếp tục "vui mừng" nói: “Thật sự quá trùng hợp, chúng ta thế mà cùng bay một chuyến, hơn nữa chỗ ngồi lại còn gần nhau.”
“Đúng vậy, thật sự...... rất trùng hợp.” Nhìn Dương Diên bày ra vé máy bay mà Lục Thánh cũng sửng sốt một chút.
Hắn không ngờ Dương Diên cũng đi tới Kinh Đô, và hắn càng không ngờ nàng còn đồng hành với hắn.
Lục Thánh nghĩ đến tư liệu cá nhân trong kho tài nguyên hỏa chủng, rồi lại nhìn gương mặt tươi sáng xinh đẹp của Dương Diên mà trong lòng hắn bỗng nhiên cảm thấy ngượng ngùng.
…