Lục Thánh thả ra Tinh Thần lực, dẫn nam sinh mập mạp đi tới một địa phương.
Đó là một khu dừng chân rộng lớn, có nhóm lớn tân sinh viên kéo hành lý tới nhập học vây tụ ở chỗ này.
Trên mặt những thiếu niên này đều mang theo vẻ ngây ngô nhè nhẹ, giữa hai lông mày lưu chuyển ngạo khí nhàn nhạt. Nhưng lúc này ngạo khí của bọn họ đang cấp tốc tiêu tán, hạ thấp.
"A!!!"
Một đạo nhân ảnh kêu lên một tiếng đau đớn rồi bay rớt ra ngoài, rơi ầm ầm ra khỏi đám người.
Hắn ngẩng đầu lên, trên gương mặt thanh tú viết đầy sự chấn động cùng vẻ sợ hãi.
"Không tệ, không tệ." Một nam thanh niên dáng người cao lớn, mặc áo ngắn tay màu đen cười híp mắt vỗ tay.
Hắn nhìn xem thiếu niên thanh tú ngã xuống đất kia, nói: "Ngươi là Hứa Thiếu Minh, là Võ Trạng Nguyên của tỉnh Nam Giang năm nay đúng không? Ngươi quả nhiên có chút tài năng, bởi vì ngươi là tân sinh viên đầu tiên có thể tiếp được hai chiêu của ta. Ngươi phải nỗ lực hơn nữa, có thêm chút đột phá là có thể chịu được thêm vài chiêu!"
Nam thanh niên áo đen nghiêm túc khích lệ thiếu niên thanh tú bị đáng ngã kia, đám tân sinh viên xung quanh thấy vậy thì trên mặt đều lộ ra vài phần kinh hãi.
Nam thanh niên mặc áo đen này có thực lực quá kinh khủng, cũng không biết hắn là võ giả cấp 5 hay là cấp 6 mà Cương Khí lại cuồn cuộn như nước thủy triều.
Cho tới bây giờ còn không có bất luận tân sinh viên nào có thể chống nổi ba chiêu của hắn.
"Hoắc Đông, ngươi có nắm chắc không?" Đám tân sinh viên mới vừa quen nhau không bao lâu hỏi thăm một vị thiếu niên đứng ở trung tâm nhất.
Vị thiếu niên này cắt đầu đinh, tướng mạo đẹp trai, trên người có loại khí chất bình tĩnh trầm ổn vượt qua đám bạn cùng lứa.
Nam sinh này tên là Hoắc Đông, thực lực của hắn được công nhận là mạnh nhất trong đám tân sinh viên. Bọn họ thông qua tên tuổi cùng thành tích để so sánh.
Hoắc Đông chính là top 5 kỳ thi đại học toàn quốc, là lị Võ Thám Hoa của tỉnh Kinh Đô, biệt hiệu là thiếu chủ Kinh Đô.
Hoắc Đông mạnh hơn nhiều so với những Võ Trạng Nguyên các tỉnh còn lại. Mặc dù hắn chỉ là Thám Hoa của tỉnh Kinh Đô nhưng cũng không phải Võ Trạng Nguyên bình thường có thể so sánh.
Nhưng lúc này trên mặt Hoắc Đông cũng lộ ra vẻ ngưng trọng, sắc mặt hắn cũng không dễ nhìn.
"Ta không có niềm tin chắc chắn gì." Hoắc Đông nhìn chằm chằm nam thanh niên mặc áo đen kia, trầm giọng nói: "Vị học trưởng này có thực lực rất mạnh, phỏng chừng đã đạt tới Cương Khí tiểu thành, cấp 5 đỉnh phong. Mà ta chỉ mới vừa đặt chân vào cấp 5, sợ là cũng không thể chống nổi ba chiêu của hắn như Hứa Thiếu Minh."
"Nếu như đẳng cấp khống chế nguyên tố của ta có thể đột phá đến tam cảnh, nói không chừng còn có thể có cơ hội, nhưng hiện tại thì. . ."
Hoắc Đông lắc đầu, không có tiếp tục nói hết.
"Vậy chúng ta có thể xa luân chiến với hắn để lót đường cho ngươi. Bởi vì hắn cũng không quy định có thể khiêu chiến mấy lần, chỉ cần đem thể lực của hắn tiêu hao sạch sẽ thì ngươi liền có cơ hội." Một thiếu niên mở miệng đề nghị.
"Chuyện đó không quá thực tế." Hoắc Đông lắc đầu nói: "Võ Giả cấp 5 đỉnh phong có giá trị hp gần 1000, mà lại còn có Cương Khí chống đỡ, thể lực hùng tráng, căn bản không dễ bị hao hết như vậy. Hơn nữa. . ."
Hoắc Đông dời đi ánh mắt, ánh mắt rơi vào trên người một nam thanh niên hai tay ôm ngực, vẻ mặt hài hước đứng bên cạnh nam thanh niên áo đen, chậm rãi nói: "Đừng quên vị học trưởng áo đen này cũng có đồng bạn, mà người kia cho ta cảm giác càng thêm nguy hiểm, có thể hắn đã bước vào cấp 6."
"Thật là vãi đạn!"
Trên mặt đám tân sinh viên đều lộ ra vẻ kinh dị.
"Vậy chẳng phải hắn đã sắp đạt tới tông sư cảnh rồi sao?"
Tuy rằng cấp 6 đến cấp 7 có khoảng cách giống như một đạo lạch trời, rất nhiều võ giả cả đời cũng không đạt được. Nhưng ngươi đừng quên nơi đây là địa phương nào.
Đây là học phủ võ đạo tối cao của toàn bộ Long Quốc, hàng năm hội tụ gần trăm triệu võ đạo sinh thiên tài đứng đầu nhất. Không khoa trương chút nào khi nói người có thể đi vào nơi này đều từng được khen là có Tông Sư chi tư.
Mà hàng năm tổng hiệp hội võ giả của Long Quốc đều ban bố ra mấy cái huy chương Võ Giả cấp tông sư, đã có hai phần ba số người đoạt giải đều đến từ Thánh Võ đại thứ 7.
Đám thiếu niên lặng lẽ không nói, lúc này mới ý thức được bọn hắn từ khi bước vào cổng trường của Thánh võ đại thứ 7, những vinh quang trong quá khứ trên người bọn hắn đang từng chút một mất đi.
Mặc dù bọn hắn cũng rất ưu tú, nhưng khi ở trong Thánh võ đại thứ 7, nỗ lực cùng thiên phú của bọn hắn trước đó không đủ giúp bọn hắn tiếp tục chống đỡ, và rất nhanh sau đó bọn hắn cũng sẽ phai mờ trong đám thiên kiêu đỉnh tiêm kia.