Cao Võ: Đăng Nhập Tương Lai Một Vạn Năm - Dịch

Chương 288 - Chương 288 - Kẻ Đến Không Thiện

Chương 288 - Kẻ Đến Không Thiện
Chương 288 - Kẻ Đến Không Thiện

Lâm Trạch lại chủ động tìm đề tài.

“Thánh ca, ngươi có biết Tân Sinh Bảng, Lão Sinh Bảng và Thất Thánh Bảng không?”

Lục Thánh ngước mắt lên, nói: "Hình như ngươi rất có nghiên cứu thì phải.”

"Ta đã xem cả buổi chiều trên diễn đàn trường học nên hơi có tâm đắc." Lâm Trạch cuối cùng cũng tìm được giá trị của mình ở trước mặt Lục Thánh, chậm rãi nói: "Tân sinh bảng chính là nhằm vào đám tân sinh viên chúng ta mà thiết lập, bài danh cụ thể thì còn chưa có, nhưng Thánh ca hẳn là sẽ được công nhận là đệ nhất."

“Sau đó là lão sinh bảng được cập nhật trong thời gian thực, bao gồm tất cả học sinh cũ từ năm hai đến năm tư còn chưa tốt nghiệp.

Coi như là bảng xếp hạng thực lực uy tín nhất trong Thánh Võ Đại thứ bảy chúng ta.”

“Người có thể lên lão sinh bảng thì thực lực đều rất mạnh, top 20 trở lên đều là quái vật.”

“Thánh ca, tên Kỳ Thanh mà ngươi đánh lúc trước chính là sinh viên năm ba, lúc nhập học là Võ Trạng Nguyên của tỉnh, xếp hạng top 100 trong lão sinh bảng.”

“Lại nói Thánh ca hiện tại cũng có thể tính vào top 100 cao thủ của Thánh Võ Đại thứ bảy chúng ta, nhưng mà những lão sinh kia đều nói là do Kỳ Thanh sơ ý, không phải chiến tích thật sự. Đúng là một đám gia hỏa sĩ diện chết tiệt."

“Vậy còn Thất Thánh Bảng thì sao?” Lục Thánh mặc dù biết mấy bảng xếp hạng này tồn tại, nhưng cụ thể chúng đại biểu cái gì thì không cẩn thận chú ý qua nên hỏi.

"Thất Thánh bảng kỳ thật chính là đem tất cả bảng xếp hạng tại các Thánh Võ đại trải qua sàng lọc mà tạo thành một cái bảng xếp hạng lớn nhất. Ở Thánh Võ đại thứ bảy Thất Thánh bảng rất có quyền uy, rất nhiều người chỉ nhận định cái bảng này là đúng. Thậm chí học sinh cũ sau khi tốt nghiệp nếu như từng vào Thất Thánh bảng thì cũng là một phần rất trọng yếu trong lý lịch thành tích."

Lục Thánh gật đầu, hắn cảm thấy Lâm Trạch không tệ, rất có thiên phú ở phương diện thu thập tình báo.

“Thánh ca, ta còn nghe nói......” Lâm Trạch bỗng nhiên đè thấp giọng nói, ghé sát tai Lục Thánh nhỏ giọng nói: "Thánh Võ Đại thứ bảy chúng ta có thực lực xác thực không được tốt lắm, bởi vì ngay cả top 10 trong Thất Thánh bảng mà đều không có một vị. Trước mắt tại lão sinh bảng của trường chúng ta người xếp hạng thứ nhất là Trần Ý Huyền cũng chỉ xếp hạng top 13 tại Thất Thánh bảng.”

“Chậc chậc chậc, trách không được hàng năm tại đại hội võ đạo toàn quốc thành tích của trường chúng ta đều đếm ngược từ dưới lên trong bảy cái Thánh Võ đại."

Lâm Trạch mang vẻ mặt thổn thức giống như có chút hối hận vì đã tới nơi này đi học.

Lục Thánh ngược lại là cảm thấy bình thường. Bởi vì Võ Thánh Đàm Trung Ngọc sáng lập Thánh Võ Đại thứ bảy vốn là Võ Thánh trẻ tuổi nhất nên có tư lịch và căn cơ thấp nhất trong các đời Võ Thánh của Long Quốc.

Dưới tình huống lực lượng giáo viên kém không nhiều lắm thì thành tích học tập cũng chỉ có thể xem sinh viên. Mà Thánh Võ Đại thứ bảy hàng năm chiêu sinh không quá lý tưởng, như vậy sao có thể so sánh với các Thánh Võ Đại khác được.

Hai người tiếp tục vừa ăn vừa trò chuyện, chủ yếu là Lâm Trạch một mực nói và Lục Thánh một mực nghe, chỉ ngẫu nhiên chen vào một hai câu.

Đúng lúc này, trong căn tin bỗng nhiên có mấy người đứng lên.

Mấy người này trực tiếp đi về phía Lục Thánh, hiển nhiên là bọn hắn đã quan sát hắn thật lâu.

“Mau lên, lần này có trò hay để xem rồi.” Rất nhiều người vội vàng ném tới ánh mắt.

“Ngươi là Lục Thánh đúng không?” Có năm nam sinh đứng ở trước mặt Lục Thánh, dẫn đầu là một nam sinh thân cao tiếp cận 1m8 mở miệng hỏi.

Thể trạng của hắn kiện mỹ cao lớn, cắt đầu đinh hình tròn đang thịnh hành, hai bên đầu còn đặc biệt cạo vài đường gạch chéo.

Hắn còn đeo thêm một cái bông tai màu đen, làn da trắng nõn, cười lên có chút nhẹ nhàng khoan khoái đẹp trai.

“Thánh ca......” Lâm Trạch nhìn ra mấy người này có ý đồ không tốt mà đến, mặt thịt của hắn đỏ lên liền muốn đứng dậy thì lại bị một câu nói của Lục Thánh đè xuống.

“Cứ ngôi ăn đi.”

Lâm Trạch chỉ có thể thành thật ngồi yên vị, nhưng hắn cũng không ăn mà trừng mắt nhìn đám nam sinh kia với ánh mắt hung lệ.

Nam sinh đầu đinh đẹp trai quét mắt nhìn Lâm Trạch một cái rồi cười lạnh, sau đó lại nhìn về phía Lục Thánh, nói: "Lục Thánh, chúng ta làm quen một chút, ta tên là Ngô Phàm, là Võ Bảng Nhãn của tỉnh Dư Hối năm nay, thành tích thi đại học đứng top 17 toàn quốc.”

Lục Thánh ngẩng đầu, bình tĩnh nói: "Như vậy ngươi là đặc biệt tới báo cáo thành tích thi đại học của ngươi với ta sao?"

“Ngươi......” Mấy nam sinh phía sau nam sinh đầu đinh đẹp trai nhìn thấy bộ dáng này của Lục Thánh mà dường như có chút khó chịu, muốn xông lên thì lại bị nam sinh đầu đinh đẹp trai giơ tay ngăn cản.

Nam sinh đầu đinh đẹp trai hơi nheo mắt lại nhìn chằm chằm Lục Thánh, sau đó cười rộ lên nói: “Ha ha ha ha. Lục Thánh, ta biết thực lực của ngươi rất mạnh, ta chưa chắc sẽ là đối thủ của ngươi. Nhưng…”

“Nếu ngươi đã biết ngươi không phải là đối thủ của ta thì tại sao còn dám tới trêu chọc ta?” Nam sinh đầu đinh đẹp trai còn chưa nói xong thì đã bị Lục Thánh cắt ngang.

Nam sinh đầu đinh đẹp trai liền sửng sốt một chút, ngay sau đó liền nhìn thấy Lục Thánh đem đũa nhẹ nhàng đặt xuống bàn ăn, sau đó hơi đẩy bàn ăn về phía trước một cái rồi đứng lên.

Trong phút chốc, sắc mặt đám người Ngô Phàm đều biến đổi.

Nếu như nói lúc trước Lục Thánh ngồi yên vị ăn cơm làm cho bọn hắn cảm giác như một con mãnh hổ thu hồi nanh vuốt. Vậy bây giờ thì con mãnh hổ này đã đứng dậy.

Khí tức thu liễm của Lục Thánh dần dần rút đi, hiển lộ ra khí tức đáng sợ như mãnh thú hồng hoang.

Một tia hàn ý lạnh thấu xương từ trên người Lục Thánh tỏa ra, làm cho đám nam sinh nổi hết da gà.

Khi Lục Thánh hoàn toàn đứng lên, bọn hắn phảng phất như nhìn thấy trước mắt mình có một bóng đen nhanh chóng to lên.

Ngô Phàm cao nhất trong đám nam sinh mà Lục Thánh còn cao hơn Ngô Phàm nửa cái đầu.

Bình Luận (0)
Comment