Đôi mắt thâm thúy đen nhánh của Lục Thánh rơi vào trên người Ngô Phàm, da đầu Ngô Phàm lập tức tê dại, lông tơ trên hai cánh tay đều đồng loạt dựng đứng, một cỗ cảm giác sởn gai ốc điên cuồng từ đáy lòng Ngô Phàm nhảy lên.
“Ngươi...... Ngươi muốn làm gì?” Sắc mặt Ngô Phàm trắng bệch, cười rất miễn cưỡng, thân thể bất giác lui về phía sau.
Lục Thánh mặt không chút thay đổi, từ trên cao lẳng lặng nhìn xuống.
"Biết rõ một số việc không nên làm và có một số người không thể trêu chọc, nhưng lại cứng đầu đi làm. Ngươi nói xem có phải ngươi có bệnh hay không? Nếu ngươi không cần dùng não thì liền quyên góp cho người có nhu cầu đi!” Lục Thánh bình thản nói, khi nói đến chữ cuối cùng thì trên người hắn tràn đầy hung lệ.
Lục Thánh vươn tay ra, trực tiếp chộp vào đầu Ngô Phàm.
Ngô Phàm lập tức biến sắc, khí thế trên người mãnh liệt bạo nổ.
Nhưng chưa đầy một giây đồng hồ Ngô Phàm đã bị bàn tay trên người đè xuống giống như một tay nắm một quả bóng, sau đó nhắm ngay bàn ăn bên cạnh mà hung hăng đè xuống.
Bành!!!
Cả người Ngô Phàm bị Lục Thánh ấn thẳng xuống, trực tiếp đem một góc bàn ăn đập cho nát bấy, đầu dính đầy nước canh nằm co quắp trên mặt đất.
Tất cả phát sinh quá nhanh, nhanh đến mức mọi người còn chưa kịp phản ứng thì cũng đã kết thúc.
Nhìn Ngô Phàm hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, mọi người xung quanh đều ngây ngẩn cả người, căn tin trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.
Đám nam sinh đi theo Ngô Phàm ngây ngốc nhìn xem Ngô Phàm nằm trên mặt đất, sau đó ngẩng đầu nhìn Lục Thánh.
Trong chốc lát, một sự kinh hãi to lớn trước nay chưa từng có từ đáy lòng bọn họ dâng lên, hai chân đều run rẩy.
Trên người hàn ý cùng lệ khí trên người Lục Thánh như thủy triều mà khuếch tán ra bốn phía, cả người hắn tựa như một con khủng long bạo chúa đang nổi cơn thịnh nộ, hướng ra chung quanh hiển lộ ra nanh vuốt sắc bén của mình.
Lục Thánh quét mắt nhìn xem chung quanh, bất cứ ai đối mặt hắn đều không nhịn được mà phải cúi đầu.
Ánh mắt Lục Thánh cuối cùng rơi vào trên thân đám nam sinh đi theo Ngô Phàm, trong nháy mắt thân thể bọn hắn không ngừng run rẩy.
"Ta là người bình sinh ghét nhất bị người khác quấy rầy lúc ta đang tu luyện và lúc ta đang ăn cơm.”
Lục Thánh hít sâu một hơi, khí tức khủng bố trên người hắn nhanh chóng bị thu hồi, cả người hắn trở về sự bình tĩnh như lúc ban đầu.
“Cho nên các ngươi hãy nhớ kỹ, lần sau đừng chọn hai khoảng thời gian này mà làm phiền ta. Hiểu chưa?”
Lục Thánh bình tĩnh nhìn xem đám nam sinh trước mặt sắc mặt đã hoàn toàn trắng bệch, điên cuồng gật đầu.
“Rất tốt.” Lục Thánh gật đầu.
Sau đó hắn quét mắt nhìn Ngô Phàm nằm trên mặt đất, rồi lại nhìn bàn ăn căn tin bị đánh nát, thản nhiên nói: "Chờ hắn dậy nhớ bảo hắn bồi thường.”
Nói xong Lục Thánh ra hiệu cho Lâm Trạch đã sớm nhìn ngây ngốc rời đi. “Đi thôi.”
Lâm Trạch như vừa tỉnh mộng, trên mặt hắn nhanh chóng sinh ra một vẻ kích động cùng hưng phấn cực độ, Lục Thánh trong mắt hắn tựa như một vị thần tượng, thoáng cái liền đứng lên đuổi theo Lục Thánh.
“Được, Thánh ca.”
...
“Thánh ca, ngươi thật sự quá trâu bò!” Lâm Trạch không tìm được từ nào khác tốt hơn để hình dung về Lục Thánh.
Lục Thánh nói động thủ thì liền động thủ, vừa động thủ đã trực tiếp đem người ta ấn nằm. Phong cách hành sự của Lục Thánh quả thực làm cho Lâm Trạch bội phục sát đất.
Dùng lời của Lâm Trạch mà nói chính là: "Bà mẹ nó, đàn ông nên như vậy!”
Lục Thánh thì lại không hưng phấn như Lâm Trạch. Bởi vì trên đường ra khỏi căm tin, hắn có thể cảm nhận được đang có rất nhiều người nhìn mình.
Trong đó có sự kính sợ nhưng nhưng nhiều hơn vẫn là ánh mắt bất thiện nóng lòng muốn thử sức.
Tuy rằng Lục Thánh có thể hiểu được nội tâm của bọn hắn, bởi vì võ đạo vốn là tranh hùng chi lộ, huống chi nơi này còn là Thánh Võ Đại, là nơi tụ tập các thiên tài võ đạo đứng đầu nhất toàn quốc, thứ không thiếu nhất ở đây chính là loại người cứng đầu giống như Ngô Phàm.
"Chủ yếu vẫn là do ta không đủ đáng sợ. Nếu như bọn hắn hiện tại đối mặt với một vị tông sư thì bọn hắn còn dám nghĩ tới việc khiêu chiến ta sao?"
“Tất nhiên là không rồi. Vì vậy tất cả những gì ta phải làm là làm để cho bọn hắn cảm thấy sợ hãi ta. Ta sẽ đánh cho bọn hắn nát mật, xương cốt mềm nhũn. Bọn hắn cần phải kính sợ ta như kính sợ ma thần, kính sợ Ðức Chúa Trời. Như vậy những con ruồi đáng ghét này mới có thể ít đi.”
Lục Thánh yên lặng tính toán. "Ta phải tìm một cơ hội mới được.”
“Lục Thánh!” Lúc này bỗng nhiên có người gọi tên Lục Thánh.
Lục Thánh dừng bước nhíu mày, khí tức trên người hắn mới thu liễm không lâu lại phát ra từng chút một.
Người kia hiển nhiên cũng phát giác được điểm này mà vội vàng chạy nhanh đến trước mặt Lục Thánh, nhanh chóng mở miệng nói: "Ngươi đừng kích động, ta là người của phòng giáo vụ, ta tới để thay mặt phó hiệu trưởng truyền cho ngươi một câu, phó hiệu trưởng bảo là ngươi đến văn phòng của ngài một chuyến vì có việc cần dặn dò ngươi.”
Nói xong người kia cũng không quay đầu lại mà lập tức chạy đi.
Lục Thánh vừa mới tiến vào Thánh Võ đại thứ bảy mà đã hạ thủ ba lần, phong cách hành sự hung hãn bạo ngược này đối với một số người mà nói vẫn là có chút tác dụng gây kinh động.
"Phó hiệu trưởng sao?" Lục Thánh nhẹ nhàng tự hỏi, trên mặt hắn rất nhanh liền trở lại vẻ bình tĩnh, tiếp tục đi ra ngoài căn tin.
…