“Hoắc Đông, tên Lục Thánh này thật là hung tàn.” Tại một góc căn tin, mấy thiếu niên ngồi cùng một chỗ nhìn về hướng Lục Thánh rời đi.
Hoắc Đông đã nghiễm nhiên trở thành trung tâm của đoàn thể nhỏ này và được bảo vệ chung quanh.
Lúc này biểu tình trên mặt Hoắc Đông cũng có chút ngưng trọng.
"Lục Thánh xác thực rất mạnh. Tên Ngô Phàm kia vào ngày hôm qua nhập học cũng rất kiêu ngạo, đã cùng vài vị tân sinh viên giao thủ qua."
“Ngô Phàm cót lực cấp 4 đỉnh phong, là võ giả thiên phú tốc độ, năng lực thực chiến rất cường hãn. Nhưng kết quả dưới tay Lục Thánh thậm chí ngay cả phản kháng một chút cũng không làm được mà, đã bị đánh cho bất tỉnh.”
“Lục Thánh quả thực quá khủng bố.”
Đám thiếu niên nhìn Ngô Phàm bị người khiêng ra khỏi căn tin giống như "thi thể" vội vã đưa đến phòng y tế, ánh mắt ai nấy đều trở nên phức tạp.
Bàn ăn tại căn tin của Thánh Võ Đại thứ bảy cũng không phải là dùng chất liệu bình thường để làm ra, độ cứng đều đã vượt qua thép tấm, nhưng nó lại bị Lục Thánh ấn đầu Ngô Phàm làm vỡ vụn.
May là Ngô Phàm đã hoàn thành rèn thể nên đầu đủ cứng, nếu không đổi lại là người bình thường thì đã sớm bị ấn chết.
Như vậy cũng liền thấy được thủ đoạn hung tàn của Lục Thánh.
"Phỏng chừng trong đám tân sinh viên này không có một ai so sánh được với Lục Thánh. Dù sao hắn cũng là Võ Trạng Nguyên năm nay Đăng Long mà." Một thiếu niên cảm khái nói, rồi nhịn không được hỏi Hoắc Đông: "Hoắc Đông, không phải ngươi chính là Võ Thám Hoa của tỉnh Kinh Đô sao? Hai người top đầu kia so với Lục Thánh thì thế nào?”
Trên mặt Hoắc Đông lộ ra vẻ suy tư, sau đó mở miệng nói: "Trong hai người kia có một vị ta không rõ lắm, nhưng mà Võ Bảng Nhãn của tỉnh Kinh Đô năm nay tên là Nhiếp Nhân Kiệt, xem như là đối thủ cũ của ta. Hắn sau khi thi tốt nghiệp trung học đã tiến vào Thánh Võ Đại thứ ba.”
“Còn tên kia thì......” Hoắc Đông dừng một chút, trầm giọng nói: "Thực lực vô cùng mạnh.”
Đám thiếu niên liếc mắt nhìn nhau, trên mặt tất cả đều là vẻ động dung.
Thực lực của Hoắc Đông thì bọn hắn đều hiểu rõ, chính là mạnh thái quá, nhưng ngay cả Hoắc Đông cũng nói là vô cùng mạnh thì tất nhiên là người kia rất mạnh.
"Nhưng so với Lục Thánh thì hẳn là còn kém một chút. Dù sao Lục Thánh mới là Võ Trạng Nguyên Đăng Long năm nay.”
“Chưa tới đây thì ta cảm giác mình đã đủ quái vật rồi, nhưng sau khi tới đây và cùng những người kia so sánh thì ta mới đột nhiên phát hiện. Bà mẹ nó ta căn bản chỉ là một người bình thường. Không thể so sánh, không thể so sánh nổi." Một thiếu niên mở miệng cảm thán.
Những người khác cũng tràn đầy sự đồng cảm với hắn.
Hoắc Đông lại an ủi: "Thời võ đại của chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu, mạnh nhất thời không có nghĩa là mạnh nhất thế. Ngày sau chúng ta còn có rất nhiều cơ hội có thể đuổi kịp bọn hắn."
"Ngươi nói rất đúng, chúng ta cái nào không phải từ bên trong thiên quân vạn mã thi tốt nghiệp trung học giết ra? Người có thể cười đến cuối cùng mới là anh hùng chân chính, chúng ta nỗ lực gấp bội là được!”
“Đúng vậy!”
Ý chí chiến đấu của đám thiếu niên trong nháy mắt liền tăng vọt, hùng tâm vạn trượng.
Ánh mắt Hoắc Đông cũng sáng rực lên nhìn hướng Lục Thánh rời đi, trong lòng thầm nghĩ: “Lục Thánh, Nhiếp Nhân Kiệt...... Các ngươi sớm muộn gì cũng sẽ bị ta giẫm dưới chân.”
...
“Vào đi.” Một giọng nói bình thản từ trong phòng truyền ra.
Lục Thánh thông qua cửa phòng làm việc có thể thấy được bên trong là một đoàn "Hỏa diễm" hình người đang ngồi ngay ngắn.
Đó là phó hiệu trưởng của Thánh Võ đại thứ bảy, Triệu Khang Thái.
Hắn cũng giống như đốc tỉnh Hạ Bình Nam lúc trước, đều là đại nhân vật tông sư cấp bảy chân chính.
Chỉ từ cường độ khí huyết để xem thì Hạ Bình Nam mạnh hơn Triệu Khang Thái một chút.
Nhưng dù sao Hạ Bình Nam cũng là đốc tỉnh, là người từ trên chiến trường xông ra, khí tức thiết huyết sát phạt trên thân hắn cực kỳ nồng đậm, cho nên điểm ấy cũng rất bình thường.
Lục Thánh đẩy cửa đi vào và nhìn thấy một người đàn ông trung niên đeo kính ngồi sau bàn làm việc đang nhìn mình.
Triệu Khang Thái có tướng mạo nho nhã, trên người hắn tản ra phong thái của người trí thức rất đậm.
Kính mắt gọng vàng trên mặt hắn càng tăng thêm cỗ khí chất này, làm cho người ta không khỏi nhìn mà kính sợ.
“Lục Thánh phải không? Tùy tiện ngồi đi.”
Thái độ của Triệu Khang Thái rất ôn hòa, nhìn qua bình dị gần gũi, làm cho người ta có một loại cảm giác tựa như gió xuân.
Lục Thánh tìm một cái ghế ngồi xuống.
Triệu Khang Thái mỉm cười nói ra: "Hôm nay ta tìm ngươi tới chủ yếu là muốn chuẩn bị cho ngươi một chút ngày mai lên sân khấu phát biểu.”
“Ta lên sân khấu phát biểu sao?” Lục Thánh sửng sốt một chút, có chút ngoài ý muốn.
“Đúng vậy.” Triệu Khang Thái giải thích: "Ngươi là võ trạng nguyên đăng long của kỳ thi đại học năm nay, và cũng là tân sinh ưu tú nhất của Thánh võ đại thứ bảy chúng ta năm nay, cho nên trường học đã quyết định tại nghi thức nhập học ngày mai để cho ngươi làm đại biểu tân sinh viên lên phát biểu."
“Kỳ thật ngươi chỉ nói đơn giản hai câu là được, cũng không cần chuẩn bị quá nhiều.”
Lục Thánh suy nghĩ rồi gật đầu đáp ứng.
“Vâng phó hiệu trưởng, ta sẽ chuẩn bị thật tốt.”
Triệu Khang Thái hài lòng gật đầu, kế tiếp lại hỏi vài câu khác đều là chút việc vặt. Ví dụ như:
Ngươi có thích ứng với hoàn cảnh trường học mới hay không?
Ký túc xá ổn chứ?
Thức ăn trong căn tin trường học có ngon miệng không?
Lục Thánh lễ phép đáp lại. Sau đó cũng không có chuyện gì nên Triệu Khang Thái rất hòa ái để cho hắn rời đi, còn nói sau này trong cuộc sống học tập có gặp phải vấn đề gì thì tùy thời tới tìm hắn.