Lục Thánh vừa đi ra khỏi cửa thì Lâm Trạch vừa vặn tiến đến.
“Thánh ca, ngươi đi ra rồi à, ta đang muốn tới tìm ngươi đây.” Lâm Trạch nhìn thấy Lục Thánh thì liền mừng rỡ, khí tức liếm chó trên thân hắn càng ngày càng đậm.
“Nghi thức nhập học cử hành ở đâu ngươi biết không?” Lục Thánh hỏi.
Chuyện ngày hôm qua phó hiệu trưởng dặn dò mà lúc này cũng đã sắp chín giờ.
“Biết, ở hội trường thứ ba, nhưng ta không nhất định có thể tìm được đường.” Lâm Trạch nghiêm túc gật đầu, nói.
“Vậy đi thôi.”
…
Sân trường của Thánh Võ Đại thứ bảy rất lớn, người bình thường quả thật rất dễ dàng bị lạc đường, nhưng tinh thần lực của Lục Thánh lại có phạm vi bao trùm vượt qua một km nên hắn liền dễ dàng tìm được vị trí của hội trường thứ ba.
Hội trường thứ ba là một kiến trúc có ngoại hình như thế ngoại đào viên, diện tích cũng vô cùng rộng lớn, vượt qua sân vận động vừa và nhỏ bình thường.
Tại cửa ra vào có rải rác tân sinh đang tiến vào.
Khi Lục Thánh và Lâm Trạch đi tới, có không ít người đều chú ý tới bọn hắn.
“Lục Thánh tới!”
“Hắn chính là Lục Thánh sao?”
“Chậc chậc......”
Hai người Lục Thánh vừa đi vào hội trường thì liền hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người.
Mới nhập học ngày thứ hai mà tên tuổi của Lục Thánh đã truyền khắp quần thể tân sinh viên.
Lúc này số người nhìn hắn đã càng ngày càng nhiều. Có người tò mò, có người bị sốc, có người sợ hãi, có người không phục,...... Đủ loại ánh mắt đều có.
Lục Thánh sắc mặt bình tĩnh đi tới, Lâm Trạch đi theo phía sau hắn ngược lại là có chút hưng phấn, rất là hưởng thụ loại cảm giác được mọi người chú ý này.
Cái cằm của Lâm Trạch nâng lên thật cao, đem bốn chữ cáo mượn oai hùm này thuyết minh vô cùng nhuần nhuyễn.
Lục Thánh tùy tiện tìm một vị trí gần hàng đầu ngồi xuống, chủ yếu là do lát nữa hắn phải lên sân khấu phát biểu cho nên chỗ này mới thuận tiện.
Lâm Trạch ngồi ngay bên cạnh Lục Thánh, còn đám sinh viên phụ cận liền nhao nhao hướng chỗ khác mà tản đi.
Cảnh tượng Lục Thánh hành hung Ngô Phàm ở căn tin vào ngày hôm qua có rất nhiều người đều thấy được. Ai cũng tận mắt nhìn thấy sáng sớm hôm nay Ngô Phàm quấn băng vải trên đầu.
Cho nên đối với sự hung tàn của Lục Thánh bọn hắn xem như có hiểu biết sâu sắc hơn, rất sợ một lời không hợp liền bị hắn đè ở trên bàn.
“Hoắc Đông, Lục Thánh đến rồi.” Một thiếu niên đi tới trước mặt Hoắc Đông, nhỉ giọng nói.
Hoắc Đông gật đầu, hắn cũng đã nhìn thấy.
"Nghe nói hôm nay Lục Thánh sẽ đại biểu tân sinh viên lên sân khấu phát biểu. Đám người Từ Kiến Phi giống như chuẩn bị gây sự với hắn, và còn hỏi ngươi có muốn tham dự hay không?"
Ánh mắt Hoắc Đông khẽ động nhìn về một phương hướng.
Ánh mắt của hắn rơi vào trên người một nam sinh cũng bị vài người vây quanh như hắn.
Nam sinh kia có làn da màu đồng cổ, cơ bắp trên người giống như điêu khắc thành từng khối. Khuôn mặt của hắn đã cạo sạch râu, trong miệng nhai kẹo cao su, một bộ dáng lưu manh xấu xa.
Nam sinh này từ sau khi Lục Thánh đi vào thì luôn nhìn theo bóng lưng Lục Thánh, trong mắt hắn liên tục lóe lên hàn quang.
Nam sinh này chú ý tới ánh mắt của Hoắc Đông nên đã quay đầu lại cười với Hoắc Đông.
Hoắc Đông khẽ gật đầu đáp lại, sau đó thu hồi ánh mắt.
Từ Kiến Phi xem như là một trong những tân sinh viên tương đối mạnh mẽ, hắn cũng là võ trạng nguyên của một tỉnh lớn và xếp hạng top 20 toàn quốc.
Ngày hôm qua lúc tiến vào, Từ Kiến Phi cũng giống như Ngô Phàm vô cùng kiêu ngạo, bí mật giao thủ với vài tân sinh viên gai góc.
Ở trong quần thể tân sinh viên Từ Kiến Phi đã có thanh danh nhất định.
“Trước tiên không cần để ý đến hắn, cứ xem rồi nói sau.” Hoắc Đông nói.
Thiếu niên kia suy nghĩ một hồi, do dự nói: "Từ Kiến Phi đã lôi kéo không ít người, chúng ta còn không gia nhập mà chờ bọn hắn lật đổ Lục Thánh, vậy phỏng chừng người kế tiếp bị hắn đối phó chính là ngươi. Dù sao ngươi tại kỳ thi tốt nghiệp trung học năm nay ngoại trừ Lục Thánh ra chính là người có thành tích tốt nhất a.”
“Lật đổ Lục Thánh sao? Ngươi thật sự coi Lục Thánh là đại ma vương à? Hơn nữa Lục Thánh là người dễ dàng lật đổ như vậy ư?” Hoắc Đông lắc đầu, nói.
Hoắc Đông nhìn về phía Lục Thánh, không biết vì cái gì trực giác võ đạo của hắn luôn nói cho hắn biết phải cách người này xa một chút, mà cách càng xa càng tốt.
Có lẽ là do sau khi tận mắt nhìn thấy Lục Thánh ra tay tàn bạo hai lần, nhưng Hoắc Đông cũng không rõ ràng lắm.
Sau một lát, lúc chín giờ mười phút, phó hiệu trưởng Triệu Khang Thái cùng một ít lãnh đạo trường học lục tục đi tới.
Phía trên hội trường kéo ra một cái biểu ngữ thật lớn - Nghi thức nhập học cho tân sinh viên khóa 57 của Thánh Võ Đại thứ bảy.
Trên đài đã sớm bày xong từng cái bàn, trước mỗi cái bàn đều đặt bảng tên.
Lục Thánh nhìn thấy bảng tên của hiệu trưởng Đàm Trung Ngọc đặt ở chính giữa.
Ngay từ đầu hắn còn kinh ngạc Võ Thánh sẽ đích thân tới, nhưng sau đó mới biết được đây là truyền thống nhất quán tới nay của Thánh Võ Đại, chứ Võ Thánh đã thật lâu không có lộ diện trước mặt đại chúng.
Trước bàn các lãnh đạo trường học còn có một cái đài phát biểu bằng gỗ màu nâu đen, hai bên bày các loại lẵng hoa, vẫn là có chút cảm giác chính thức.
Lãnh đạo của Thánh Võ Đại thứ bảy tới dự không ít.
Sinh viên năm hai và năm ba cũng tới một ít, nhưng Lục Thánh không thấy ai có khí huyết đặc biệt mạnh.
Ngẫm lại cũng đúng, vì thực lực mạnh phỏng chừng đều đã ra ngoài làm nhiệm vụ, còn ai dựa vào làm công vụ để tốt nghiệp thì phỏng chừng đều là người không đủ tự tin đối với thực lực của bản thân.
Các lãnh đạo của Thánh Võ Đại thứ bảy ngược lại là có khí huyết tràn đầy, phổ biến nằm ở phạm trù võ giả cấp sáu, phó hiệu trưởng Triệu Khang Thái càng là tông sư cấp bảy.