"Phó hiệu trưởng của Thánh võ đại thứ bảy có chừng bốn năm vị, nếu như từng người đều như Triệu Khang Thái thì đó chính là bốn năm vị Tông Sư. Như vậy Thánh Võ đại thứ bảy phải có sấp sỉ 30 vị tông sư a!"
Dường như Tông Sư đã không còn gì đáng giá. Nhưng Lục Thánh chưa quên nơi này là tỉnh Kinh Đô, là trái tim của Long Quốc, là thánh địa võ đạo mà Võ Giả toàn quốc đều hướng tới.
Không phải Tông Sư không đáng giá, mà là rất nhiều Tông Sư đều tụ tập ở nơi này.
Lục Thánh hiện tại đang nhìn ở tầng thứ cao, cộng thêm trước đây hắn ở thành phố Bạch Hà có hoàn cảnh khó khăn nên tất nhiên sẽ có loại ảo giác này.
"Hoan nghênh các tân sinh viên tiến vào Thánh võ đại thứ bảy." Nghi thức nhập học bắt đầu, chư vị lãnh đạo cùng nhau đứng lên, phó hiệu trưởng Triệu Khang Thái dõng dạc hô to.
Đại thể là hắn dặn dò đám tân sinh viên học tập cho giỏi, nỗ lực tu luyện, không nên uổng phí thời gian quý báu trong bốn năm đại học, về sau tốt nghiệp phải làm một người hữu dụng đối với quốc gia và quân đội, bla bla...
Triệu Khang Thái nói xong, người chủ trì đại hội tiến lên nói: "Kế tiếp chúng ta xin mời người đại biểu cho tân sinh viên năm nay là Võ Trạng Nguyên Đăng Long, Lục Thánh lên phát biểu."
Người chủ trì đại hội vừa nói xong thì đám tân sinh viên trước đó vẫn luôn rất an tĩnh lập tức vang lên từng đợt âm thanh gây rối.
Một vị lãnh đạo đứng lên ra hiệu bọn họ an tĩnh thì hội trường mới miễn cưỡng an tĩnh xuống. Nhưng âm thanh xì xào bàn tán vẫn tồn tại có chút ồn ào.
Lục Thánh bình tĩnh đứng lên, cũng không có tận lực dùng Tinh Thần lực đi dò xét đám người phía dưới nghị luận hắn cái gì. Thậm chí trước khi nghi thức bắt đầu thì bọn họ âm thầm mưu đồ bí mật chuyện gì đó thì hắn cũng không lưu ý.
Lục Thánh chỉ biết là từ nay về sau những con ruồi chán ghét vo ve trước mắt hắn đều sẽ biến mất.
Lục Thánh đi lên sân khấu, Triệu Khang Thái nhìn đám tân sinh viên ồn ào phía dưới mà nhíu mày, sau đó ôn hòa dò hỏi Lục Thánh: "Ngươi chuẩn bị xong chưa?"
Lục Thánh gật đầu, đáp: "Chuẩn bị cả một ngày thì hẳn là không có vấn đề gì."
"Chuẩn bị cả một ngày sao?" Triệu Khang Thái sửng sốt hỏi lại.
Hắn cho rằng Lục Thánh sẽ là loại võ si ngoại trừ võ đạo ra thì cái gì cũng không quan tâm, nhưng hắn không nghĩ tới Lục Thánh dĩ nhiên đối với sự kiện phát biểu tại nghi thức nhập học này lại để ý như vậy, quá cho hắn mặt mũi.
Triệu Khang Thái cảm thấy hắn đối với Lục Thánh vẫn là hiểu rõ quá phiến diện, chỉ thấy nhỏ mà không thấy lớn.
Nghĩ tới đây biểu tình trên mặt Triệu Khang Thái càng ôn hòa thêm vài phần, khích lệ: "Tốt, ngươi cứ nói theo ý của ngươi là được."
"Tất cả an tĩnh lại!" Triệu Khang Thái đặc biệt ra hiệu, ngay cả khí tràng Tông Sư cũng phát ra một tia, đám tân sinh viên phía dưới lập tức yên tĩnh lại.
Lục Thánh đi tới chỗ bục thuyết trình, nâng cao micro lên, lẳng lặng quét nhìn phía dưới một vòng.
Hắn nhìn thấy từng vị thiếu niên mang đủ loại vẻ mặt như khoe khoang, hiếu kỳ, kính nể, ngưỡng mộ, nghiền ngẫm, không quan tâm, cười nhạt,... Còn có cả vẻ mặt nóng lòng muốn thay vào vị trí của Lục Thánh.
"Ta là Lục Thánh."
"Ta biết trong các ngươi có rất nhiều người không phục ta. Như vậy hôm nay ta liền cho các ngươi một cơ hội khiêu chiến ta, và cũng cho phép các ngươi cùng nhau tiến lên."
Nói xong Lục Thánh xoay người bình tĩnh nói với Triệu Khang Thái: "Phó hiệu trưởng, những gì ta muốn nói thì đều đã nói xong. Sau đó ta có động thủ quá tay thì xin ngài lượng thứ."
Lời khiêu khích này của Lục Thánh làm cho tất cả mọi người đều bối rối, vô luận là trên sân khấu hay là dưới sân khấu.
Triệu Khang Thái ngay từ đầu còn đang mong đợi Lục Thánh thân là Võ trạng nguyên Đăng Long đã chuẩn bị bản diễn thuyết cả một ngày sẽ đặc sắc như thế nào, nhưng kết quả chỉ là bốn câu nói. Vả lại hắn còn muốn động thủ.
Triệu Khang Thái thân là tông sư cấp bảy mà đều cảm thấy bối rối, vậy đám tân sinh viên phía dưới sẽ càng bối rối hơn. Bất kể là người kính sợ Lục Thánh hay là người muốn khiêu chiến Lục Thánh thì đều như vậy.
Chuyện gì thế này? Bọn họ còn không có gây sự với ngươi mà! Dựa vào kịch bản thì ngươi không nên nói như vậy a!
Lúc này Lâm Trạch đứng hình nhìn xem Lục Thánh trên sân khấu một hồi lâu mới thốt ra một câu: "Không hổ là Thánh ca của ta, hắn chính là trâu bò như vậy."