Cao Võ: Đăng Nhập Tương Lai Một Vạn Năm - Dịch

Chương 295 - Chương 295 - Lục Thánh Xuất Thủ

Chương 295 - Lục Thánh Xuất Thủ
Chương 295 - Lục Thánh Xuất Thủ

Phía dưới yên tĩnh vài giây, Lục Thánh có chút không kiên nhẫn.

Chân mày hắn nhíu lại, một cỗ khí thế từ trên người hắn mãnh liệt bộc phát ra, giống như có gợn sóng vô hình nhanh chóng quét qua toàn trường.

“Như thế nào? Một người cũng không dám sao?” Lục Thánh quét mắt nhìn toàn trường, ánh mắt lạnh như bang hỏi. “Các ngươi đều là phế vật cả ư?”

Những lời này giống như một loại chất xúc tác, dưới đài bắt đầu náo động lên.

“Lục Thánh, ngươi quá cuồng rồi đó!” Một nam sinh cường tráng cắt đầu đinh, làn da màu đồng thau, trên người mang theo vài phần lưu manh từ chỗ ngồi đứng lên, trong mắt lộ ra lệ khí nói. “Ngươi nghĩ ngươi là ai?”

Ầm!!!

Một cỗ khí thế cường đại trên người nam sinh mãnh liệt bộc phát ra, khí huyết sôi trào, bàn ghế trước sau hắn đều bị khí kình vô hình thổi bay ra ngoài.

Màu da của hắn bắt đầu thay đổi, từ màu đồng thau hóa thành một loại màu đen bạc, dưới ánh đèn hội trường nó sáng bóng như kim loại.

Nam sinh cường tráng đứng lên tựa như một mồi lửa mà lại có một nam sinh cao lớn khôi ngô khác đứng lên nói: “Đúng vậy, ngươi thật sự coi mình là vô địch à?

Người thứ ba là một nam sinh có tướng mạo đẹp trai, dáng người thon dài: "Đã lâu lắm rồi mới có người nói những lời như vậy trước mặt ta."

Người thứ tư: “Ta đã sớm muốn kiến thức một chút thực lực của Võ Trạng Nguyên Đăng Long.”

Một vị lại một vị tân sinh viên đứng lên, nam có mà nữ cũng có.

Trên thân mỗi một người đều phát ra khí thế cường đại vượt xa bạn cùng lứa tuổi.

Những khí thế này giống như từng tiếng còi báo động vang lên, lại giống như từng tòa núi lửa sắp phun trào, làm cho bầu không khí toàn bộ hội trường đều trở nên vô cùng nóng nảy.

Chiến ý cuồn cuộn ảnh hưởng đến mỗi người, ngay cả Ngô Phàm quấn băng vải trên đầu cũng đứng lên.

Đôi mắt Hoắc Đông chớp động, cũng có loại kích động nóng lòng muốn thử, nhưng trực giác nói cho hắn biết đây không phải là lựa chọn sáng suốt.

Hoắc Đông có thể cảm nhận được ánh mắt của những người xung quanh đang nhìn mình.

Nếu hôm nay hắn không đứng lên thì phỏng chừng tiểu đoàn thể lấy hắn làm trung tâm sẽ lập tức sụp đổ tan rã.

Mọi người sẽ nghĩ rằng

Hoắc Đông hắn sợ Lục Thánh!

“Mẹ kiếp!” Dù là Lâm Trạch luôn luôn không sợ trời không sợ đất, nhưng nhìn thấy tràng diện này cũng có chút luống cuống.

Mấy chục tân sinh viên cường đại nhất đồng loạt đứng ở trước mặt hắn, còn có đám tùy tùng của bọn họ đều đã triển khai khí thế.

Những người này cũng không phải là người bình thường, mà đều là thiên tài võ đạo đứng đầu toàn quốc.

Khí thế của bọn họ liên kết với nhau và mũi nhọn nhắm thẳng vào Lục Thánh. Cho dù chỉ là người quan chiến mà Lâm Trạch cũng có loại cảm giác sóng gió ngập trời sắp đánh xuống.

“Quên đi, cùng lắm thì bị đánh một trận thôi mà, chẳng lẽ bọn họ còn dám đánh chết ta sao?”

Lâm Trạch cắn răng một cái, chạy đến chỗ Lục Thánh, đối mặt với một mảnh chiến ý hung lệ mà hai mắt hắn lộ ra vẻ hung ác cực độ.

"Định mệnh! Mau dẹp loạn a!" Trên sân khấu, mấy vị lãnh đạo trường cũng có chút luống cuống.

Cục diện trước mắt hiển nhiên đã vượt qua phạm vi khống chế của bọn họ. Một đám tân sinh viên cấp bốn thậm chí cấp năm vô pháp vô thiên muốn làm loạn, quả thực y như một đám dị thú ra khỏi lồng giam.

Triệu Khang Thái thì lại sắc mặt tỉnh táo, hắn nhìn bóng lưng Lục Thánh vẫn vững như Thái Sơn, nói: “Không vội, xem trước rồi nói sau.”

Lúc này ánh mắt toàn trường đều tập trung trên người Lục Thánh.

Áp lực vô hình mà khủng bố quét về phía hắn, nhưng trên mặt Lục Thánh lại bình tĩnh như lúc ban đầu.

Hắn quét mắt nhìn những người đứng lên, bình tĩnh mở miệng nói: "Thì ra là rác rưởi tụ thành đống cũng có thể mang đến cho ta một tia áp lực.”

Lục Thánh vặn vẹo cái cổ và bóp các đốt ngón tay phát ra từng đợt tiếng kêu giòn vang.

Sau đó hắn từ trên sân khấu nhảy xuống, khí thế dâng lên từng chút một, giống như mãnh hổ đang ngủ say dần dần tỉnh lại.

"Vậy ta cũng muốn nhìn xem đám rác rưởi các ngươi

rốt cuộc dựa vào cái gì mà có tư cách ngồi cùng một chỗ với ta?!!”

Thời điểm nói đến chữ cuối cùng, khí thế trên người Lục Thánh ầm ầm bộc phát, giống như đập chứa nước siêu lớn bị lũ cuốn trôi, núi lửa cấp mười ầm ầm phun trào.

Kim quang mênh mông từ mỗi một tấc thân thể hắn lao ra, trong hội trường phảng phất như có một vầng mặt trời đang mọc lên.

Lục Thánh một giây trước còn đứng trên sân khấu diễn thuyết, nhưng một giây sau hắn đã xuất hiện trước mặt nam sinh cường tráng màu da kim loại.

Đồng tử của nam sinh cường tráng co rút lại, bất ngờ không kịp đề phòng mà theo bản năng muốn giơ tay ngăn cản.

Nhưng một bàn tay thon dài hữu lực đã hung hăng ấn đầu của hắn xuống.

Ầm!!!

Nam sinh cường tráng bị Lục Thánh Sinh ấn nửa người lún vào sàn nhà cứng rắn của hội trường. Cái đầu hoàn toàn lún xuống, hai chân hướng lên trên, chung quanh tất cả đều là gạch sàn vỡ nát cuộn lên.

“Ngươi là người đầu tiên.”

Lục Thánh thu tay lại, nhàn nhạt nhìn về phía nam sinh cao lớn khôi ngô cách đó không xa.

“Ngươi là người thứ hai.”

Nam sinh bị Lục Thánh nhìn kia trong nháy mắt liền tê cả da đầu, cả người hắn giống như mèo bị giẫm phải đuôi mà lập tức nhảy dựng lên tại chỗ.

Bình Luận (0)
Comment