Cao Võ: Đăng Nhập Tương Lai Một Vạn Năm - Dịch

Chương 296 - Chương 296 - Một Đám Phế Vật

Chương 296 - Một Đám Phế Vật
Chương 296 - Một Đám Phế Vật

Lục Thánh nghiêng người về phía trước, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt nam sinh cao lớn kia, gần như dán mặt vào nhau.

Đối diện với đôi mắt màu vàng óng ánh của Lục Thánh, nam sinh cao lớn thiếu chút nữa đã hít thở không thông. Sau đó hắn thật sự cảm thấy bị nghẹt thở. Vì không biết từ lúc nào tay phải của Lục Thánh đã bóp vào cổ hắn, đem cả người hắn giơ lên thật cao.

Hai tay nam sinh cao lớn điên cuồng đánh vào năm ngón tay và mu bàn tay của Lục Thánh, nhưng chỉ có âm thanh nặng nề mà vô lực phát ra, tuy nhỏ yếu nhưng lại quật cường.

Lục Thánh lắc đầu, hung hăng nện nam sinh cao lớn xuống đất.

Ầm!!!

Trong hội trường vang lên tiếng va chạm cực lớn, lấy nam sinh cao lớn làm trung tâm mà bàn ghế gần đó toàn bộ nát bấy, mặt đất rạn nứt.

Cả người nam sinh cao lớn gần như chui vào trong sàn nhà, y như là bị khảm vào.

Mọi người xung quanh đều nhìn đến ngây người. Lúc này trong lòng bọn họ đều có một loại ảo giác, đó là quanh thân Lục Thánh là một mảnh bóng tối khổng lồ đang nhanh chóng lan ra, dần dần che đậy toàn bộ ánh đèn trần nhà.

“Cùng tiến lên!”

Không biết là ai đã gầm lên một tiếng như thế, nhưng đám tân sinh đứng lên lúc nãy tựa như tỉnh mộng mà nhanh chóng lao về phía Lục Thánh.

Lục Thánh quay đầu nhìn lại, vẻ mặt bình thản. Sau đó hắn giơ cánh tay phải lên, cương khí xuất hiện trên cánh tay, giống như ở trong không khí nhấc lên một mảnh sóng triều màu vàng.

Ầm!!!

Vài vị tân sinh viên vừa mới đến gần Lục Thánh thì liền bay ngược lại với tốc độ còn nhanh hơn so với lúc lao tới.

Bành! Bành! Bành! Bành!

Thân thể bọn họ đập vào vách tường giống như bức tranh vốn treo trên tường, sau đó từ từ trượt xuống.

"Rác rưởi cuối cùng vẫn là rác rưởi, tụ đống thì sẽ là một đống rác rưởi. Ta đã có kỳ vọng quá lớn đối với các ngươi rồi."

Lục Thánh chậm rãi bước đi giữa hội trường một cách rất bình thường. Hai bên người hắn không ngừng có người phát động tấn công hắn, nhưng Lục Thánh chỉ giơ tay, vung quyền là đám người tựa như người rơm mà bị hất bay ra ngoài.

Cương khí trên người Lục Thánh thật giống như cờ xí màu vàng, nó chỉ hướng nơi nào thì nơi đó chính là một hồi tai nạn.

Đám tân sinh viên khác nhìn xem Lục Thánh mà sắc mặt trắng bệch. Bọn họ nhìn Lục Thánh chậm rãi đi về phía mình thật giống như đang nhìn thấy một bóng ma thật lớn đang lan tràn về phía bọn họ từng chút một.

Loại cảm giác tuyệt vọng cùng áp lực này làm cho thân thể bọn họ không ngừng run rẩy, miệng khô lưỡi nứt.

Một nam sinh cường tráng cắn răng, gầm nhẹ một tiếng, ánh mắt đỏ ngầu phóng về phía Lục Thánh.

Trên nắm tay của hắn tuôn ra từng đám lửa lớn, sóng nhiệt dâng trào.

Cả người hắn giống như hóa thành một quả đạn pháo, ầm một tiếng hung hăng nện vào người Lục Thánh.

Và sau đó......

Lục Thánh cúi đầu, nhìn xem nắm đấm của nam sinh kia đang ấn vào ngực mình, vẻ mặt có chút kinh ngạc, lông mày hơi nhíu lại.

"Ngươi đốt cháy áo của ta rồi đó."

Lục Thánh giơ tay vung ngang, nam sinh tráng kiện cũng không kịp kêu một tiếng mà cả người liền bay rớt ra ngoài, đụng nát một mảnh bàn ghế.

Lục Thánh vỗ vỗ vào áo T - shirt bị nam sinh cường tráng kia đánh ra một vòng cháy đen, sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ.

Cảm xúc sợ hãi như ôn dịch nhanh chóng lan tràn trong hội trường. Đám tân sinh viên còn lại nhìn Lục Thánh giống như đang nhìn một con quái vật vừa thoát khốn, lại tựa như đại ma vương đã thoát khỏi phong ấn và đang đi tàn sát bừa bãi tại nhân gian.

Lục Thánh tiếp tục đi về phía trước, đế giày mềm mại giẫm lên sàn nhà bóng loáng tạo ra tiếng bước chân rất nhỏ.

Hắn cũng đang giẫm lên trái tim của những tân sinh viên còn lại trong hội trường.

Bịch bịch bịch!

Một vị nữ sinh có dáng người cân xứng, thân thể khỏe mạnh rốt cục chịu không được loại áp lực này mà mãnh liệt lao về phía Lục Thánh.

Thân hình của nàng trực tiếp biến mất giữa đường tựa như là hóa thành làn gió.

“Quá chậm.” Lục Thánh bình thản nói, sau đó hắn đưa tay hung hăng chộp vào hư không trước mặt.

Thân ảnh nữ sinh kia đột nhiên xuất hiện và nàng đã bị tay phải Lục Thánh bóp chặt vào cổ, tứ chi điên cuồng giãy dụa.

Lục Thánh giơ nữ sinh lên, cẩn thận quan sát nàng một chút.

Hắn đang chuẩn bị tiện tay ném nàng ra ngoài thì bỗng nhiên bên tai hắn vang lên tiếng xé gió kịch liệt.

Hơn mười thanh vũ khí bằng mật ngân hình dạng lưỡi dao hung hăng chém ở sau lưng Lục Thánh, để cho lưng áo của hắn trực tiếp bị xé nát.

"Ta... ta đánh trúng hắn rồi!"

Trong hội trường vang lên một âm thanh vô cùng kích động.

Đó là một nam sinh có tướng mạo thanh tú, đôi mắt hắn lóe sáng, trên mặt tràn đầy vẻ kích động cùng vui sướng.

Nhưng ngay sau đó đồng tử của nam sinh kia liền co rút lại, y như là nhìn thấy một màn cực kỳ khó có thể tin nỗi mà thốt ra: “Không có khả năng!”

Chỉ thấy mấy chục lưỡi dao mật ngân kia đang tự động lơ lửng sau lưng Lục Thánh. Còn trên lưng Lục Thánh là một mảnh trơn bóng, đường nét cơ bắp hoàn mỹ ẩn hiện, phía trên lưng Lục Thánh không có bất kỳ vết thương nào, thậm chí ngay cả một chút dấu vết cũng không có.

Hơn mười lưỡi dao bay đến trước mặt Lục Thánh, dưới áp bách của một đôi bàn tay to vô hình chúng rất nhanh liền vặn vẹo, bị đè ép cùng một chỗ, cứng rắn bị vò thành một hình cầu.

Ánh mắt Lục Thánh rơi xuống trên người nam sinh thanh tú kia, để cho thân thể hắn ta run rẩy, nói ra: “Ngươi...... Ngươi cũng là tinh thần niệm sư sao?”

Lục Thánh không có trả lời, chỉ là nghiêm túc hỏi lại một câu: "Ai cho phép ngươi tự tiện gãi ngứa cho ta?"

Giây tiếp theo, quả cầu mật ngân kia lập tức bay ra. Nam sinh thanh tú còn chưa kịp phản ứng thì đã bị quả cầu nhỏ này đánh trúng, nặng nề bay dính vào tường rồi từ từ trượt xuống.

Ầm!!!

Bịch!!!

Bình Luận (0)
Comment