Lục Thánh tiện tay ném nữ sinh hôn mê xuống bên cạnh, ánh mắt lạnh nhạt quét nhìn toàn trường.
Một cỗ lực lượng vô hình từ trên người hắn đột nhiên bộc phát, đám vật vụn cùng bàn ghế chung quanh đều tung bay ra ngoài, tạo thành một vùng trống không lấy hắn làm trung tâm.
Đến lúc này, hội trường lớn như vậy đã trở thành một mảnh tĩnh mịch.
Tất cả mọi người đều tê dại, đầu óc trống rỗng như mất đi năng lực suy nghĩ, chỉ còn lại một bản năng đó là...... Run rẩy!
Sự run rẩy này bọn họ không kiểm soát được.
Lục Thánh trong mắt bọn họ tuy rằng chỉ bình bình đạm đạm đứng ở nơi đó, nhưng lại có áp lực vô cùng vô tận từ trên người hắn phun ra, làm cho bọn họ hít thở không thông, không ngừng muốn quỳ xuống.
Đó là phản ứng bản năng của những sinh vật ở cuối chuỗi thức ăn nhận lấy khi phải đối mặt với kẻ săn mồi đứng đầu chuỗi thức ăn.
Các lãnh đạo trường học trên sân khấu cũng nhìn mà ngây người.
Lục Thánh có thân phận võ trạng nguyên đăng long thì bọn họ đều biết, tư liệu sau khi nhập học của hắn cũng đều xem qua.
Bọn họ biết là Lục Thánh rất mạnh, nhưng không nghĩ tới hắn lại có thể mạnh như vậy.
Lục Thánh tựa như một cơn bão cấp mười, nơi hắn đi qua không có gì có thể ngăn cản, hết thảy trở ngại đều bị thổi bay hoặc bị nghiền nát.
Thậm chí ngay cả nội tâm của bọn họ cũng không hiểu sao mà sinh ra một tia cảm giác sợ hãi, bởi vì bọn họ cũng chỉ là cấp sáu mà thôi.
Triệu Khang Thái thì còn có thể ngồi ngay ngắn ở vị trí, kính mắt gọng vàng trên mặt hắn không thể ngăn được tinh quang sắc bén mà kỳ dị bắn ra từ mắt hắn.
Quá tuyệt vời!
Triệu Khang Thái chỉ có thể dùng từ này để hình dung sự "diễn xuất" của Lục Thánh.
“Thật đáng chờ mong một ngày sáu Thánh Võ đại kia sẽ nhìn thấy Lục Thánh!”
Triệu Khang Thái cầm lấy chén trà trong tay nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Lúc này Hoắc Đông đã hoàn toàn bối rối đứng lặng tại chỗ.
Khi hắn còn đang suy nghĩ rốt cuộc có nên ra tay hay không thì trận chiến đấu lật đổ Lục Thánh cũng đã kết thúc một cách ngắn gọn mà lại nhanh chóng.
Cả trận chiến đấu từ đầu đến cuối đều bày ra thế cục nghiêng về một phía. Lục Thánh dùng tư thái bá chủ tuyệt đối để bẻ gãy nghiền nát giải quyết tất cả đối thủ.
"Các dũng sĩ chinh phạt thất bại, thế giới nghênh đón thời kỳ thống trị hắc ám mà lại dài lâu của Đại Ma Vương."
Trong đầu Hoắc Đông không biết vì sao lại đột nhiên nhảy ra câu thoại mà hắn đã từng nghe thấy trong bộ anime nào đó.
Thần sắc của Hoắc Đông đang rất hoảng hốt, hắn thậm chí còn nhỏ giọng đọc ra.
Mà những lời này tựa hồ khiến cho Lục Thánh chú ý.
Lục Thánh nhìn về phía Hoắc Đông làm cho Hoắc Đông giật mình tỉnh giấc, thân thể căng cứng, theo bản năng muốn lui về phía sau.
Nhưng tốc độ của Lục Thánh rất nhanh, thoáng cái đã xuất hiện trước mặt Hoắc Đông.
Lục Thánh từ trên cao nhìn xuống, Hoắc Đông không nhìn thấy rõ khuôn mặt của Lục Thánh, bởi vì thân thể của Lục Thánh đã che lại ánh sáng trên cao, chỉ còn lại một mảnh bóng đen chiếu lên mặt Hoắc Đông.
"Ngươi vừa mới đứng lên phải không?" Lục Thánh hỏi.
“Ta không có…” Hoắc Đông vội vàng giải thích.
Vì tăng cường sức thuyết phục, hắn thậm chí còn lắc đầu.
"Không, ta vừa thấy ngươi đứng dậy." Lục Thánh phủ định.
“Ta không có! Ta tuyệt đối không có!” Hoắc Đông nóng nảy tranh luận, muốn đứng lên.
Ngay sau đó lưng hắn lại đột nhiên sinh ra một cỗ hàn ý lạnh thấu xương, da đầu tê dại.
“Kệ đi, không thể thiếu ngươi được.” Bàn tay Lục Thánh hạ xuống, nói.
Sau đó Hoắc Đông liền hôn mê bất tỉnh.
Giải quyết xong người cuối cùng, Lục Thánh hài lòng nói: “Ta đã cho các ngươi cơ hội, đáng tiếc là các ngươi lại không thể nắm chắc.”
Lục Thánh quét nhìn chung quanh, nơi ánh mắt hắn nhìn tới thì đám tân sinh viên lập tức hoảng loạn lui về phía sau, phảng phất như sợ hãi bị ánh mắt của hắn làm tổn thương.
“Ta hy vọng lần sau sẽ không còn ai chạy đến trước mặt ta nhảy nhót lung tung nữa.”
“Sau khi bọn họ tỉnh lại thì làm phiền các bạn nói cho bọn họ biết.”
Lục Thánh chỉ vào đám tân sinh bị hắn đánh bất tỉnh nằm đầy đất.
Đám tân sinh viên còn lại điên cuồng gật đầu.
Bọn họ tuyệt đối tin tưởng cho dù chính mình không chuyển lời thì cũng không còn tân sinh viên nào dám đi trêu chọc Lục Thánh.
Hắn thật sự quá đáng sợ! Không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt sự chấn động và sợ hãi trong lòng đám tân sinh viên.
Lục Thánh căn bản không phải là người cùng đẳng cấp với bọn họ.
Lục Thánh giật ra chiếc áo T - shirt nát bét trên người mình, vì hắn ngẫm lại mặc như vậy ra ngoài thật sự quá khó coi, nên hắn dứt khoát lấy đi cái áo trên người Hoắc Đông đang nằm trên mặt đất xuống rồi mặc vào.
Sau đó Lục Thánh đi tới trước bàn chủ tịch nói với Triệu Khang Thái đang ngồi uống trà: "Phó hiệu trưởng, bài phát biểu của ta với tư cách là đại biểu tân sinh viên đã xong rồi.”
Triệu Khang Thái gật đầu, đặt xuống chén trà trong tay, đưa mắt nhìn hội trường đã là một mảnh hỗn độn, nói: "Để lại vài sinh viên quét dọn hội trường một chút, ai nên đưa tới phòng y tế thì đưa, còn những người khác giải tán! Ta tuyên bố nghi thức nhập học của tân sinh viên khóa 57 tại Thánh Võ Đại thứ bảy kết thúc viên mãn.”
…