Cao Võ: Đăng Nhập Tương Lai Một Vạn Năm - Dịch

Chương 302 - Chương 302 - Quy Tắc Vũ Trụ

Chương 302 - Quy Tắc Vũ Trụ
Chương 302 - Quy Tắc Vũ Trụ

Đối mặt với một con dị thú cấp 7 khủng bố như vậy, nhưng bên phía nhân loại chỉ phái ra một đội binh sĩ bình thường.

Thật ra bọn họ cũng không phải bình thường, bởi vì tố chất thân thể của bọn họ nghiễm nhiên đã đạt tới trình độ cấp hai thậm chí cấp ba.

Nếu như tại thời kỳ võ đạo còn không có hưng khởi, những người này có thể được xưng là là tinh nhuệ bên trong tinh nhuệ.

Trên người mỗi vị binh sĩ này đều trang bị vũ khí nóng cường đại, điên cuồng nổ súng với bọ ngựa đao bảy chân.

Nhưng những công kích hỏa lực hung mãnh đó đánh vào bọ ngựa đao bảy chân lại giống như vẩy lên hạt đậu vậy, căn bản không có chút uy lực nào nó vốn nên có.

Đến cuối cùng thậm chí âm thanh bắn đến cũng thay đổi, biến thành bụp bụp bụp giống như tiếng súng đồ chơi phát ra, lộ ra một cỗ vô lực thật sâu.

“Súc sinh!”

Trong video, một gã binh sĩ dũng cảm bỗng nhiên rống giận một tiếng, ôm một đống bom lao phóng về phía bọ ngựa đao bảy chân.

Hắn đã làm được, hắn đã thành công an bài thi thể của mình ngã sấp trước mắt bọ ngựa đao bảy chân.

Nhưng hắn cũng thất bại, bởi vì những quả bom trên người hắn cũng không có nổ ra một chút tia lửa.

Cạch!!!

Đoạn video dừng lại, giáo sư Từ nhấn nút tạm dừng.

"Đây là một đoạn video tư liệu quý giá đến từ Võ Đạo những năm đầu."

Giáo sư Từ đem hai tay chống xuống bục giảng, dáng người ông ta cũng không vĩ ngạn cao lớn mà nhìn xuống toàn trường, bình tĩnh mở miệng hỏi: "Hiện tại các ngươi đã biết cái gì là quy tắc chưa?"

Cả phòng học lặng ngắt như tờ, tất cả tân sinh viên đều trầm mặc.

Lúc này một số bộ phận trong thế giới quan của bọn họ đang sụp đổ, và cũng đang lặng lẽ xây dựng lại.

Lục Thánh nhịn không được mà cảm khái trong lòng, biểu hiện của những người này quả thực giống hệt biểu hiện của hắn lúc trước sau khi biết được chân tướng sự thật.

Lúc trước trong lòng Lục Thánh đã từng có nghi vấn này. Sau lần đầu tiên quyền hạn vào kho tài nguyên Hỏa Chủng được nâng cao, hắn đã tìm được đáp án.

Đó là trên người dị thú xâm lấn thế giới hoặc nhiều hoặc ít sẽ mang theo một ít khí tức đến từ thế giới khác.

Mà những khí tức này chính là thủ phạm làm cho vũ khí nóng của nhân loại mất đi quang huy vốn có.

Dị thú càng cường đại thì loại lực trường quy tắc xung quanh chúng lại càng cường đại, phạm vi càng rộng.

Thậm chí ngay cả đạn hạt nhân cũng không thể kích nổ xung quanh chúng, chỉ có thể hóa thành một khối sắt vụn.

Loại tình huống này càng đến hậu kỳ của văn minh võ đạo thì càng nghiêm trọng, hắc vụ quy tắc của dị thế giới đã bao phủ cả đại địa.

Trong phạm vi hắc vụ bao phủ, hiệu dụng từ văn minh khoa học kỹ thuật của nhân loại sẽ yếu đi trên diện rộng.

Hắc vụ nồng đậm đến trình độ nhất định thì ngay cả thắp sáng một ngọn đèn điện cũng là hy vọng xa vời.

Đó là một cuộc xâm lược của các quy tắc. Cho nên võ đạo một vạn năm sau nhân loại mới lựa chọn hướng ra tinh không vũ trụ thả xuống phi thuyền thăm dò cầu sinh.

Không phải bọn họ không muốn mà là do văn minh khoa học kỹ thuật đã hoàn toàn bị ức chế.

Trong hoàn cảnh khó khăn như vậy việc phát triển tự nhiên sẽ bị làm nhiều mà công ít.

Hoặc cũng có thể nói nhân loại vạn năm sau chưa bao giờ buông tha hi vọng chiến thắng cuộc chiến tranh này cho đến đường cùng chân chính.

Bọn họ muốn tìm kiếm con đường cuối cùng có thể đốt cháy ngọn lửa cuối cùng.

Giáo sư Từ giảng giải: “Không phải chúng ta lựa chọn võ đạo, mà là võ đạo lựa chọn chúng ta. Muốn sống sót dưới sự xâm lấn của dị thú thì chúng ta chỉ có thể dựa vào lực lượng võ đạo.”

"Giáo sư, nếu như vũ khí nóng của chúng ta bị quy tắc của dị thế giới sở ảnh hưởng, vậy chẳng lẽ dị thú tiến vào thế giới của chúng ta lại không bị ảnh hưởng sao?" Lúc này một nữ sinh có khí chất học bá, ánh mắt bình tĩnh đứng lên hỏi.

“Hỏi hay lắm.” Giáo sư Từ khích lệ, nhưng lại nói tiếp: "Đáng tiếc ta không thể trả lời câu hỏi này của ngươi, vì ta cũng rất muốn biết câu trả lời. Có lẽ câu trả lời ở ngay trước mặt chúng ta, chỉ là chúng ta còn không có phát hiện ra."

"Ý của ngài là sao, giáo sư?"

Đôi mắt dưới lớp kính dày của giáo sư Từ lạnh như băng không có nhiệt độ, đáp: "Ý của ta là có khả năng những dị thú này đã chịu quy tắc ảnh hưởng. Nhưng có lẽ chúng vốn cường đại hơn mà hiện tại đã bị suy yếu thực lực. Mà cũng có thể chúng vốn chính là như vậy."

Giáo sư Từ cầm viên phấn trong tay, nhẹ nhàng đặt lên màn hình chiếu.

Trên màn hình đang dừng lại tại khuôn mặt dữ tợn của bọ ngựa đao bảy chân khổng lồ.

"Một con côn trùng nhỏ bé mà chúng ta có thể bóp chết bất cứ lúc nào sau khi trải qua sự phóng đại quy tắc đã trở thành một sinh vật khổng lồ khổng lồ như chúng ta thấy bây giờ."

Tất cả mọi người đều ngây ngẩn, có người thì thào mở miệng: "Thật không công bằng a…"

“Đúng vậy, quả thật quá không công bằng.” Giáo sư Từ buông viên phấn xuống, nhẹ nhàng thở dài, dùng một loại ngữ khí trộn lẫn cảm xúc khó hiểu nói với mọi người: "Trên thế giới này rất nhiều thứ vốn không có lời nói công bằng. Đó là bài học mà ta muốn nói với các ngươi hôm nay.”

“Ta hy vọng có thể đối với việc mọi người lựa chọn vũ khí lạnh chủ tu và cả võ đạo chi lộ sau này của các ngươi đưa đến một chút trợ giúp.”

"Cảm ơn, tan học."

Giáo sư Từ tháo kính trên mặt xuống, lấy khăn tay lau chùi, sau đó cất kỹ bài giảng và đi về phía cửa.

Lúc này tiếng chuông tan học cũng vừa vặn vang lên.

Bình Luận (0)
Comment