Trong phòng học lớn như vậy mà lại yên tĩnh một đoạn thời gian rất lâu.
Tất cả mọi người đều đắm chìm trong nội dung mà giáo sư Từ giảng giải.
Bọn họ bị chấn động, đả kích thật lâu không thể bình tĩnh lại.
Vài phút sau, trong phòng học mới xao động lên.
"Quá vớ vẩn. Dị thú nhận được quy tắc tăng cường thì chúng ta cũng có thể tiếp nhận mới đúng. Một con bọ ngựa nhỏ như vậy lại biến thành tông sư cấp 7, chuyện này làm sao có thể? Ngươi nói xem có phải không Thánh ca?” Lâm Trạch nói thầm với Lục Thánh.
Lục Thánh không trả lời vì hắn còn đang suy nghĩ nội dung mà giáo sư Từ vừa nói.
Lục Thánh nắm giữ kho tài nguyên hỏa chủng, nắm giữ kết tinh của văn minh võ đạo suốt một vạn năm, cho nên hắn hiểu rõ so với Từ giáo sư càng nhiều và càng sâu.
Nhưng mà lời giảng của giáo sư Từ vừa nãy lại gợi ý cho Lục Thánh suy nghĩ sâu sắc hơn.
"Nếu quả thật dị thú xâm lấn là sản phẩm do quy tắc vũ trụ phóng đại, chứ kỳ thật chúng chỉ là một đám sinh vật vô ý thức đi lạc vào thế giới cấp thấp giống như Gulliver đi nhầm vào tiểu quốc thì cũng không phải là không có khả năng.”
Lục Thánh ở kiếp trước đã xem qua phim điện ảnh tương tự. Sinh vật tại vĩ độ cao xâm lấn thế giới vĩ độ thấp thì một con kiến cũng có thể diệt thế.
"Nếu như nguồn gốc của cuộc khủng hoảng nhân loại này bắt nguồn từ một con côn trùng. Như vậy nguyên nhân làm nhân loại diệt vong có thể là do sinh vật trí tuệ chân chính của dị thế giới đang xâm lấn?”
Trong đầu Lục Thánh nhảy ra một hình ảnh một người bình thường đứng ở trước mặt một cái tổ kiến và vẩy xuống một ít nước, vậy ở trong mắt con kiến nước liền thành diệt thế chi hà.
Nếu như người này bỏ xuống mấy tảng đá thì trong mắt con kiến chính là thiên thạch từ trên trời rơi xuống.
Mà trên thực tế chênh lệch giữa thế giới không gian cao thấp so với chuyện côn trùng biến lớn này còn kinh khủng hơn rất nhiều.
"Nếu thật sự là sinh vật trí tuệ tại vĩ độ cao bất ngờ phát hiện ra thế giới nho nhỏ này của nhân loại, hơn nữa từ đó nảy sinh hứng thú mà bắt đầu chủ động ném đồ vào trong và coi đó là niềm vui. Thậm chí cuối cùng còn tự mình xuất thủ. Như vậy sự sụp đổ của nền văn minh nhân loại hoàn toàn có thể xảy ra.”
“Thế thì con đường cứu vớt văn minh nhân loại có trình độ gian nan đã vượt xa sự tưởng tượng của ta."
Giờ khắc này trong lòng Lục Thánh sinh ra rất nhiều mê võng.
Đây đã không phải là lui một vạn bước để tiến một bước nữa. Dù hắn cắn răng bỏ đi gia đình hắn vì mọi người mà đem tất cả đồ vật trong kho tài nguyên hỏa chủng công bố cho võ đạo năm ba trăm thì cũng vô cùng khó có thể giải quyết sự tình này.
Lục Thánh hầu như không nhìn thấy con đường phía trước có bất cứ hy vọng nào.
Nhưng Lục Thánh rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, vì hiện tại hắn có lo lắng thì cũng không có nửa điểm giá trị.
Điều Lục Thánh có thể làm chính là không ngừng tăng cường bản thân, từng bước một đi lên, từng chút vạch trần đáp án.
Có lẽ khi quyền hạn của Lục Thánh đề cao tới trình độ nào đó thì kho tài nguyên hỏa chủng sẽ nói cho hắn biết đáp án chân chính.
Thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi giữa giờ rất nhanh liền kết thúc, một người có dung mạo xa lạ mang dáng dấp giảng viên theo tiếng chuông đi vào phòng học.
"Ta tên là Khương Vĩ Nghiệp, là tổng phụ trách các tân sinh viên lần này."
“Xin lỗi vì đã để cho các ngươi chờ quá lâu để gặp mặt lần đầu tiên, chủ yếu là vì một số việc khác nên ta mới bị trì hoãn."
Nhìn vị tổng phụ trách này so với các tân sinh viên không lớn hơn bao nhiêu, bộ dáng thanh niên hơn hai mươi tuổi, ngữ khí bình thản ở trên bục giảng nói ra.
Lục Thánh từ trên người vị tổng phụ trách này ngửi được mùi máu tươi cùng vết thương nhàn nhạt và mùi thuốc!
Hắn nhớ tới tại nghi thức nhập học, vị trí tổng phụ trách trên sân khấu quả thật bị trống không, chỉ là vị trí tương đối lệch pha nên căn bản không ai chú ý tới.
“Kỳ thật cũng không tính là muộn, dù sao vũ khí lạnh chủ tu mới là nội dung chân chính của bốn năm đại học. Sau này các ngươi có việc gì thì có thể tới tìm ta bất cứ lúc nào. Số điện thoại của ta đây, phiền các ngươi nhớ kỹ một chút."
Nam thanh niên tên là Khương Vĩ Nghiệp này viết xuống một chuỗi con số trên bảng đen.
Sau đó hắn thông qua màn hình chiếu để phóng to hình ảnh lên.
Đó là một số hình ảnh về vũ khí lạnh như đao, kiếm, thương, kích, roi, búa,......
Cơ hồ tất cả vũ khí lạnh có thể nghĩ đến thì đều có ở phía trên. Có cả một ít vũ khí lạnh kiểu mới mà Lục Thánh đều chưa từng nghe thấy qua.
Phía dưới mỗi tấm hình vũ khí lạnh còn kèm theo một đoạn văn tự thuyết minh.
Khương Vĩ Nghiệp mở miệng nói: "Kế tiếp ta sẽ cùng các ngươi giảng giải đơn giản một chút về ưu khuyết điểm của mỗi loại vũ khí lạnh. Trong thời gian này các ngươi có thể kết hợp với mà giáo sư Từ đã giảng ở tiết trước cùng với thiên phú và sở thích của mình để quyết định xem mình rốt cuộc muốn chọn loại vũ khí lạnh nào để tiến hành chủ tu."
"Quyết định cần phải báo cho ta trước khi tiết này kết thúc, sau đó các ngươi sẽ có ba ngày thời gian để thử nghiệm. Trong thời gian ba ngày này nếu như cảm giác mình không thích hợp với món binh khí đó thì tùy thời tìm ta để thay thế.”
“Nói đơn giản trong thời gian ba ngày này ngươi có thể tùy ý học bất kỳ môn vũ khí lạnh nào. Nhưng ba ngày sau nếu còn muốn thay thế thì..." Khương Vĩ Nghiệp dừng một chút mới nói tiếp: "Cũng không phải là không thể, chỉ là rất phiền toái. Hơn nữa ta cũng không đề nghị các ngươi làm như vậy.”