"Được rồi, tiếp theo ta sẽ từ kiện vũ khí lạnh thứ nhất mà bắt đầu cùng các ngươi giới thiệu."
Khương Vĩ Nghiệp dựa theo hình ảnh cùng video để giảng giải về từng kiện vũ khí lạnh cho các tân sinh viên.
Lục Thánh chăm chú nghe, binh khí chủ tu thì hắn đã chọn xong, đó chính là thương, nhưng cũng không có nghĩa là hắn không cần học các vũ khí lạnh khác.
Sự tồn tại của Thập Toàn Võ Đạo đã định trước con đường của Lục Thánh về sau tất nhiên sẽ khác một trời một vực với võ giả bình thường. Đó là hắn phải đi hết tất cả con đường mà người ta phải đi.
“Thánh ca, ngươi thật sự không muốn tiết lộ với ta vè vũ khí lạnh mà ngươi chuẩn bị chọn là gì sao?” Lâm Trạch len lén nói chuyện với Lục Thánh, trong mắt hắn mang theo vài phần chờ đợi và cầu xin.
Cũng không phải Lâm Trạch thật sự làm chó liếm đến mức này, chủ yếu là do hắn nghĩ nếu như cùng Lục Thánh tuyển chọn một loại vũ khí lạnh chủ tu, vậy về sau tu luyện mà gặp phải chuyện gì khó khăn hắn sẽ có thể nhờ Lục Thánh hỗ trợ chỉ điểm một chút.
Lục Thánh suy nghĩ rồi trả lời: "Ta cũng chưa quyết định, ngươi cứ chọn trước đi.”
Trên mặt Lâm Trạch lập tức lộ ra vẻ đau khổ.
Khương Vĩ Nghiệp giảng giải với tốc độ rất nhanh, thỉnh thoảng còn dừng lại trả lời một chút vấn đề do đám tân sinh viên đưa ra.
Trong bài giảng nội tình thuộc về Thánh Võ Đại cũng từng chút một bắt đầu triển lộ.
Theo Khương Vĩ Nghiệp thuyết pháp, bất kể là vũ khí lạnh nào, chỉ cần là trên hình ảnh có thì Thánh Võ Đại thứ bảy đều có thể giúp ngươi tìm được lão sư đầy đủ tư cách chỉ dạy.
Đối với Võ Đại bình thường mà nói đây quả thực là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Nói cách khác nếu ngươi trời sinh thích hợp dùng gai, nhưng Võ Đại chỉ có thể truyền thụ cho ngươi các loại vũ khí lạnh đao kiếm, vậy ngươi chỉ có thể buông tha dùng gai mà lựa chọn đao kiếm làm vũ khí lạnh chủ tu.
Nói nhỏ thì điều này chỉ ảnh hưởng đến sự phát triển võ đạo cả đời. Còn nói lớn nếu như ở trên chiến trường, bởi vì bản thân cùng vũ khí lạnh chu tu không phù hợp mà dẫn đến thực lực không cách nào phát huy ra hết. Đó chính là đại sự có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Khương Vĩ Nghiệp giảng giải trọn vẹn hai tiết, hao phí gần hai giờ.
Sau đó hắn lấy ra một chồng bảng biểu phát cho mỗi người một tờ, dặn dò: "Bảng biểu này vào ba ngày sau sẽ thống nhất giao cho ta. Hiện tại các ngươi có thể căn cứ vào sở thích và quyết định của mình mà đến các phòng học tu luyện vũ khí lạnh khác nhau.”
Nói xong hắn liền cho lớp học giải tán.
“Đi thôi.” Lục Thánh gọi Lâm Trạch đứng lên.
Lâm Trạch còn đang nhìn bảng biểu trong tay, vẻ mặt mờ mịt ngẩng đầu hỏi: “Đi đâu?”
“Phòng học thương đạo.”
Nghe vậy cả người Lâm Trạch liền mãnh liệt bừng tỉnh, trên mặt hiện ra vẻ cuồng hỉ thật lớn.
Lâm Trạch hiện tại cảm giác mình giống như đột nhiên biết được nữ thần mà mình thầm mến bấy lâu vậy mà cũng ngưỡng mộ chính mình.
“Thánh ca...... Thật sự là số mệnh đã định ngươi là lão đại của ta!”
Lâm Trạch hồi tưởng lại cảnh tượng lúc trước cùng Lục Thánh lần đầu tiên gặp nhau trong sân trường rất có vài phần cảm giác số mệnh.
Nhìn Lâm Trạch kích động đuổi theo bóng lưng Lục Thánh đi ra khỏi phòng học, trong phòng học lập tức vang lên một mảnh xôn xao ầm ĩ.
“Ta nghe được thương đạo! Lục Thánh chọn chính là thương đạo!”
“Chú ý, chú ý! Ngàn vạn lần đừng chọn thương làm vũ khí lạnh chủ tu! Ngàn vạn lần đừng chọn thương a!”
Trong phòng học, một đám tân sinh viên vội vã chạy đi thông báo, thần sắc vô cùng nghiêm túc.
Phòng học tu hành vũ khí lạnh nằm ở phía nam của trường học.
Nơi này khắp nơi đều là cây cối cao lớn tươi tốt, mọc chằng chịt giống như mạng nhện, nối liền với từng cái quảng trường nhỏ.
Khi đi qua thỉnh thoảng có thể nghe được bên tai truyền đến âm thanh hô quát, còn có tiếng gió rít khi vũ khí lạnh cắt qua không khí.
Lục Thánh mang theo Lâm Trạch đi tới trước một khu vực đề bảng "Đạo tràng tu hành thương thuật" rồi dừng bước lại.
“Hẳn là ở đây.”
Lục Thánh thả ra tinh thần lực và thấy được bên trên quảng trường nhỏ gần đó đang đứng không ít người, trên tay mỗi người đều cầm trường thương.
"Không phải là phòng học sao, trên bản đồ hiển thị hình như không ở chỗ này a." Lâm Trạch nhìn chằm chằm bản đồ sân trường trên điện thoại di động, gãi đầu nói.
“Đi vào xem trước rồi nói sau.” Lục Thánh cất bước đi về phía quảng trường nhỏ kia.
Lâm Trạch tự nhiên cũng sẽ không nói gì mà nhanh chóng đuổi theo Lục Thánh.