"Thương thuật cơ sở tu luyện viên mãn mới có thể đem chiêu thức 'Thương Mãng Kích Không' phát huy ra toàn bộ uy lực. Bây giờ ta sẽ diễn luyện một lần."
Khi Lục Thánh đi tới quảng trường nhỏ, bên trên có một người đàn ông trung niên tóc ngắn húi cua, mặc áo ba lỗ, gân cốt vững chắc đang giảng bài cho các sinh viên phía dưới.
Hắn nói xong liền bắt đầu vung lên trường thương dài hơn ba mét. Trường thương màu đen to bằng nắm tay ở trong tay hắn tựa như một con mãng xà màu đen đang nhảy múa, phát ra từng trận tiếng xé gió kịch liệt, y như tơ lụa thượng hạng đang không ngừng bị người dùng sức kéo căng.
Đột nhiên người đàn ông này vung mạnh tay ra, mũi thương tuôn ra một đoàn cương khí rực rỡ màu trắng, ở trong không khí nổ ầm một tiếng.
Âm thanh này vừa giòn vừa vang, có sóng khí màu trắng khuếch tán ra bốn phía mà mắt thường có thể thấy được.
Đám sinh viên vây xem phía dưới bị lực lượng vô hình lay động, từ đó tách ra một con đường.
Cuối đường Lục Thánh mang vẻ mặt bình tĩnh đứng đó, còn Lâm Trạch thì mang sắc mặt kinh hãi.
“Hai người các ngươi làm gì ở đây?” Người đàn ông trung niên thu thương lại, nhìn xem hai người Lục Thánh mở miệng hỏi.
Lục Thánh đem chuyện phân ban vũ khí lạnh nói ra một chút.
Người đàn ông trung niên gật đầu, nói: "Nếu đã là tân sinh viên thử nghiệm thì trước tiên đi ra bên cạnh chọn một thanh thương rồi nhìn xem. Lát nữa ta sẽ kiểm tra tư chất căn cốt của các ngươi, để xem các ngươi rốt cuộc có thích hợp học thương hay không.”
Lục Thánh không nói gì, ánh mắt chuyển sang một bên quảng trường nhỏ.
Nơi đó bày biện một giá binh khí bằng sắt, trên giá cắm đầy những thanh trường thương màu đen.
Lục Thánh ở trong cuộc sống hiện thực căn bản ngay cả một lần chân chính đều không có sờ qua trường thương. Hiện tại cơ hội đang ở trước mắt hắn.
Lục Thánh đi về phía giá đỡ binh khí.
Ở tại quảng trường nhỏ này nghe giảng bài, ngoại trừ Lục Thánh cùng Lâm Trạch là tân sinh viên ra thì còn lại đều là học sinh cũ. Nhưng sinh viên năm ba đều rất ít, cơ hồ đều là năm hai.
Lục Thánh đến đây khiến cho không ít người chú ý, cũng rất nhanh có người nhận ra hắn.
“Đó là Lục Thánh! Không ngờ vũ khí lạnh mà hắn chọn lại là thương!”
“Lục Thánh là ai vậy?”
"Hắn là võ trạng nguyên đăng long năm nay, là tân sinh viên mạnh nhất lịch sử. Hai ngày nay ngươi không có xem diễn đàn của trường học à?"
“Chính là hắn sao?”
Các học sinh cũ thì thầm vào tai nhau.
Khi nhìn thấy Lục Thánh cầm thương đi tới, đám sinh viên lập tức ngậm miệng lại, chỉ là thỉnh thoảng sẽ quay đầu len lén nhìn hắn vài lần.
Toàn bộ lực chú ý của Lục Thánh đều đặt trên trường thương trong tay.
Trường thương này dùng một loại thực vật mà Lục Thánh chưa từng thấy qua để làm ra. Nó cứng như sắt nhưng rất đàn hồi.
Mũi thương được làm bằng thép nguyên chất, nhưng nó đã bị mài mòn đầu thương.
Cả cây trường thương nắm trong tay lại mang tới cảm giác nhẹ nhàng, có lẽ là do lực lượng của ta quá lớn!
Lục Thánh đối với loại huấn luyện thương thuật này tất nhiên sẽ không yêu cầu quá cao.
Hắn cầm trường thương trong tay, tinh thần lực tinh tế tìm kiếm mỗi một tấc hoa văn kết cấu trong thương, cẩn thận ghi nhớ cảm giác mỗi một tấc da thịt chạm vào thân thương, trọng lượng cả thanh trường thương, vân vân…
Đây là hắn từ trong trí nhớ của Triệu Lãnh Tuyền kế thừa được. Bước này gọi là làm quen với cảm giác cầm thương.
Đây là một loại biện pháp nhằm bồi dưỡng nhanh chóng việc sử dụng vũ khí lạnh trường thương.
Lúc này người đàn ông trung niên một mực dạy kỹ xảo dùng thương cho các học sinh cũ, thỉnh thoảng sẽ gọi một hai vị học sinh cũ đi lên bồi luyện làm biểu diễn.
Đợi đến khi dạy được đầy đủ, người đàn ông trung niên tuyên bố: "Tốt lắm, mọi người hiện tại có thể tan học, muốn lưu lại luyện thêm một lát cũng có thể. Còn hai người kia lên đây."
Người đàn ông trung niên chỉ vào hai người Lục Thánh.
Đám học sinh cũ nhao nhao đem ánh mắt chuyển qua.
Nếu là bình thường thì lúc này ít nhất phải tan rã hơn phân nửa người, nhưng hiện tại gần đây trong trường học danh tiếng của Lục Thánh quá lớn, cho nên tất cả mọi người đều lựa chọn lưu lại quan sát, không một ai rời đi sớm.
Lục Thánh cầm thương đi tới.
Người đàn ông trung niên mở miệng nói: "Ta gọi là Vu Hải Ba, là lão sư năm nhất đến năm ba cho chương trình học thương thuật."
Lục Thánh đã sớm cảm nhận được người đàn ông trung niên trước mặt này có một thân khí huyết tràn đầy, dĩ nhiên đây là cao thủ võ đạo cấp sáu đỉnh phong.
Cả người hắn có khí chất bưu hãn lợi hại, giống như thanh đại thương màu đen trong tay hắn.
“Các ngươi trước tiên cầm thương tới công kích ta để ta xem tư chất căn cốt của các ngươi thế nào.” Người đàn ông trung niên tự giới thiệu xong liền nói với Lục Thánh, hiển nhiên hắn muốn Lục Thánh lên trước.
Lục Thánh cũng không nói nhảm, hắn một tay cầm trường thương tiến lên vài bước tới trước mặt Vu Hải Ba.
Chung quanh bọn họ đã sớm trống trơn bán kính mấy mét, các học sinh cũ vây quanh bốn phía, có người còn lấy điện thoại di động ra vụng trộm quay video, đoán chừng là muốn quay lại để đăng lên diễn đàn trường học nhằm kiếm về một chút điểm tích lũy.