"Tám tên võ giả cấp 6, trong đó có hai tên cấp 6 đỉnh phong, còn lại là cấp 5 cùng cấp 4."
Tinh Thần lực của Lục Thánh hướng trong khu nhà xưởng bỏ hoang đảo qua, tình huống bên trong thế nào hắn đều thấy rõ.
"Sớm biết nhiệm vụ cấp A đơn giản như vậy thì hà cớ gì ta phải che che giấu giấu." Lục Thánh lắc đầu tự nhủ.
Sau đó hắn lấy ra bao binh khí vẫn mang theo người, đem từng đoạn Xích Tinh Long Văn Thương bên trong gắn lại.
Lục Thánh gấp gọn vải quấn binh khí màu lam đậm bỏ vào trong túi, bảo đảm sẽ không rơi mất thì mới hài lòng đứng lên.
Dưới ánh trăng, thân ảnh Lục Thánh một tay cầm thương, đi bộ nhàn nhã hướng về phía khu nhà xưởng bỏ hoang mà đi tới.
Ánh trăng chiếu rọi vai hắn, trên mặt đất in ra cái bóng nhàn nhạt.
Nếu như bỏ qua trường thương trong tay Lục Thánh thì thoạt nhìn hắn và người thường nửa đêm tản bộ cũng không có gì khác biệt.
Mấy tên tiểu đệ canh chừng rất nhanh liền phát hiện Lục Thánh. Bọn hắn cấp tốc vứt bỏ điếu thuốc lá trong tay, hét lớn một tiếng: "Ai?"
Ngay sau khi chữ "Ai" này từ trong miệng đối phương bay ra, Lục Thánh bước về phía trước một bước, cả người hắn phảng phất như đã triệt để dung nhập vào trong gió.
Mấy tên tiểu đệ canh chừng chỉ thấy trước mắt có một chút hồng quang, giống như đèn sau xe hơi cấp tốc lao vụt qua.
Lục Thánh lúc này cũng đã xuất hiện ở trước mặt bọn hắn. Thần sắc hắn bình tĩnh, đôi mắt tĩnh như nước sâu.
"Vãi!!!"
Tên tiểu đệ cầm đầu mắng to một câu và liền muốn động thủ. Nhưng tay hắn mới nâng lên một nửa thì liền cảm giác thân thể của mình không tự chủ được mà lui về phía sau.
Lúc này chỗ yết hầu của hắn đã có một cái lỗ, có huyết dịch ấm nóng từ trong đó phun tung toé ra ngoài, mang đi số lượng lớn sức lực cùng nhiệt độ của cơ thể hắn.
Tên này nắm lấy cái cổ của hắn, chậm rãi ngã ra phía sau. Trong quá trình ngã hắn đã chứng kiến hai tên đồng bọn của hắn cũng như hắn dùng hai tay nắm lấy cái cổ, trên mặt viết đầy vẻ khiếp sợ và khó có thể tin nổi.
Lúc này số lượng lớn máu tươi đỏ thẫm từ trong kẽ tay của bọn hắn chảy ra, chảy cho khắp người đều là máu.
"Lão. . Lão đại, sẽ giúp. . . giúp chúng ta... báo. . ."
Tên cầm đầu há miệng, nỗ lực muốn nói cái gì, nhưng một cái đế giày đã đạp vào mồm hắn.
Chỉ nghe một tiếng "Răng rắc", hắn đã triệt để bị đạp cho gãy cổ, làm cho câu nói sau cùng của hắn trước khi chết cứng rắn nghẹn lại ở trong lồng ngực không thể nói ra.
"Chết thì cũng đã chết rồi mà vẫn muốn nói nhiều lời thoại rác rưởi như thế."
Lục Thánh đem đế giày cà cà vào đám cỏ dại trên đất, cạ cho rớt phần lớn vết máu. Lúc này hắn mới hài lòng thu hồi bàn chân, có ba bộ thi thể lẳng lặng nằm ở trước mặt hắn.
Lục Thánh quay đầu nhìn về phía Xích Tinh Long Văn Thương trong tay mình. Mũi thương vẫn trơn bóng như lúc ban đầu, không hề nhiễm phải chút vết máu. Một cỗ cảm giác kỳ lạ sinh ra từ đáy lòng Lục Thánh.
"Đây chính là sát nhân sao?" Lục Thánh tự hỏi chính mình.
Lúc này trong lòng Lục Thánh vẫn luôn ứ đọng ý niệm phá hoại và dục vọng hủy diệt đã tiêu biến rất nhiều, nội tâm hắn trở nên càng thêm tĩnh lặng.
Trừ điều này ra Lục Thánh cũng không có tâm lý dao động quá lớn, có lẽ là do hắn ở trong không gian mộng cảnh săn giết quá nhiều Zombie, và cũng kế thừa quá nhiều ký ức có quan hệ với hình ảnh huyết tinh hình.
Mà có lẽ cũng có quan hệ với thân phận của mấy người hắn vừa giết. Bọn hắn đều là một đám ác nhân cùng hung cực ác, có giết bọn hắn thì cũng không gánh nặng gì trong lòng.
Trong đầu Lục Thánh liền nhảy ra rất nhiều câu văn: Trừ bạo giúp kẻ yếu, trừ gian diệt ác; Hiệp Chi Đại Giả, vì dân trừ hại, luyện võ không giúp nước thì không bằng về nhà bán khoai lang,. . .
Cuối cùng Lục Thánh cũng tìm được một câu văn xem như tương đối thích hợp với hắn, đó là "chính nghĩa có lẽ sẽ đến trễ, nhưng tuyệt đối sẽ không vắng mặt".
Lục Thánh vung tay cầm thương, mũi thương đỏ rực tại bên trong bóng đêm điểm ra mấy đóa Thương Hoa, sau đó hắn bước chậm về phía khu nhà xưởng bỏ hoang mà đi tới.
Mời các ngươi tiếp thu chế tài đến từ chính nghĩa!
...
"Lão tử mặc kệ các ngươi chia chác làm sao, nhưng ta muốn có hai phần mười!"
"Vãi cả lồng. Ngươi nói muốn có hai phần mười thì liền có được hai phần mười sao? Ngươi nghĩ ngươi là ai? Là Tông Sư à?"
"Ngươi có ý gì?"
Mã Quá Vân ngồi ở trên ghế thép, nghe tên đại hán mặt sẹo trước mặt phun sương không ngớt, huyệt Thái Dương của hắn không ngừng căng ra, gân xanh trên trán đã nổi lên.
Đột nhiên Mã Quá Vân mãnh liệt đứng dậy, trong nháy mắt biến mất khỏi ghế.
Lúc hắn xuất hiện thì liền thi triển một quyền đánh về phía tên đại hán mặt sẹo trước mặt.
Quyền phong gào thét, Cương Khí nổ ra xé rách không khí.
"Đều câm miệng cho ta!"
Tên đại hán mặt sẹo thần sắc đại biến, vô ý thức giơ tay lên ngăn cản, nhưng hắn vẫn như cũ bị Mã Quá Vân một quyền đánh trúng lồng ngực, cả người kêu lên một tiếng đau đớn rồi rút lui vài chục bước.
Cả hai đều là võ giả cấp 6 đỉnh phong rất cường đại, nhưng khí tức trên người Mã Quá Vân lại âm lãnh hung lệ, khí thế bao phủ toàn trường.
Lúc này tràng diện lập tức an tĩnh lại, ánh mắt ai nấy cũng đều chăm chú nhìn về phía Mã Quá Vân bưu hãn, biểu tình trên mặt hơi có chút ngưng trọng.