“Tông sư! Tiểu tử này là nửa bước tông sư!”
Một nam nhân trung niên mặc âu phục màu lam, khuôn mặt xấu xí hú lên một tiếng quái dị, sau đó liền chạy ra ngoài cửa.
Lục Thánh lắc mình một cái đã xuất hiện ở phía sau người này. Hắn đang muốn giơ thương lên thì bỗng nhiên nam nhân trung niên mạnh mẽ xoay người, khuôn mặt xấu xí vặn vẹo giống như ác quỷ.
Hắn ta nào có nửa điểm kinh hoảng hay sợ hãi, trong mắt chỉ có sự điên cuồng cùng hung ác.
“Tông sư bà già mày! Chết đi cho lão tử!”
Một mũi dao sắc bén kèm theo sóng nhiệt màu đỏ từ trong tay Kền Kền Quỷ Diện lao tới, hung hăng đâm vào lồng ngực Lục Thánh.
Ánh mắt Lục Thánh dao động một chút, nhưng rất nhanh lại trở về sự bình tĩnh.
“Ngươi chết đi cho ta!” Kền Kền Quỷ Diện rống to.
Ngọn lửa bốc lên kết hợp cương khí nồng đậm, một thân lực lượng của hắn cơ hồ đều đặt vào hai tay, hung diễm ngập trời.
Nhưng Kền Kền Quỷ Diện chỉ nhe răng rống được vài tiếng thì bỗng nhiên cảm giác có điểm không thích hợp.
Hắn cúi đầu nhìn lại thì cả người hắn trong nháy mắt liền ngây dại.
Chỉ thấy một bàn tay đang nắm chặt lưỡi dao đỏ thẫm của hắn. Bàn tay này trắng nõn thon dài, năm ngón tay chảy xuôi cương khí màu vàng rực rỡ tựa như hoàng kim lưu động.
Cương khí, lực lượng, hỏa diễm khắp toàn thân của Kền Kền Quỷ Diện hết thảy đều bị bàn tay kia chặn lại, giống như bùn cát chảy vào biển, ngay cả nửa điểm gợn sóng cũng kích động không nổi.
"Cái này mà cũng gọi là lửa sao? Của ta mới gọi là lửa." Lục Thánh nhìn xem Kền Kền Quỷ Diện, mở miệng hỏi giống như đang nói ra sự thật.
Ngay sau đó, một cỗ sóng nhiệt mênh mông vượt xa Kền Kền Quỷ Diện từ trên người Lục Thánh mãnh liệt bạo phát ra.
Trong nháy mắt Kền Kền Quỷ Diện liền cảm giác như mình đang đứng bên cạnh miệng núi lửa đang phun trào, dung nham nóng rực nhào tới trước mặt hắn.
Kền Kền Quỷ Diện cảm thấy trước mắt là một mảnh đỏ thẫm, toàn thân hắn đau nhức không chịu nổi. Hắn còn không kịp kêu thảm một tiếng thì hắn đã hoàn toàn mất đi ý thức.
Lục Thánh buông tay ra, ngọn lửa thiêu đốt Kền Kền Quỷ Diện rút về bàn tay hắn như nước.
Dưới trạng thái "Không Minh", năng lực khống chế nguyên tố của Lục Thánh đã tiếp cận cấp bốn.
Viêm Chi Hô Hấp Pháp phát ra hỏa diễm có nhiệt độ căn bản không phải Kền Kền Quỷ Diện có thể so sánh được.
Lục Thánh vung tay ra, dao thép nóng chảy trong lòng bàn tay hắn rơi xuống đất, hiện lên từng dấu tay đỏ rực.
Lục Thánh xoay người nhìn xem Mã Quá Vân đã sớm dại ra tại chỗ, thuận miệng hỏi: "Ngươi nghĩ kỹ muốn chết như thế nào chưa?"
Ngữ khí của Lục Thánh bình thản tùy ý giống như người quen hàng ngày hàn huyên, chào hỏi.
Tự như mấy câu hỏi: Ngươi ăn cơm chưa? Thời tiết hôm nay thế nào?
Nhưng khi rơi vào trong lỗ tai Mã Quá Vân thì phảng phất như có vô số tiếng sấm nổ vang.
Mã Quá Vân sắc mặt trắng bệch, không có một tia huyết sắc.
Hắn đờ đẫn đảo mắt nhìn xem toàn trường, nhìn xem từng cỗ thi thể lạnh lẽo cứng ngắc trên mặt đất.
Tên tội phạm này từng giống như mãnh hổ, y như rắn độc giống mà bây giờ rốt cục ngăn không được nội tâm sợ hãi mãnh liệt, thân thể kịch liệt run rẩy.
…
“Đáng chết!” Từ Mộng Dao chạy tới sân cỏ, khi nhìn thấy nơi đó đã không còn một bóng người thì nàng liền cúi đầu mắng một câu.
Sắc mặt Mạnh Kiến Phi cũng rất khó coi. Hắn hướng về khu nhà xưởng bỏ hoang nhìn thoáng qua, hắn thấy trước đó từng đứng mấy tên tiểu đệ trông chừng tại cửa ra vào nay đã không thấy đâu.
Mạnh Kiến Phi ngửi được mùi máu tanh nhè nhẹ từ trong gió đêm.
"Tiểu tử kia có thể đã xông vào rồi..." Mạnh Kiến Phi cười khổ nói ra một câu suy đoán vô cùng có khả năng trở thành sự thật.
Từ Mộng Dao sắc mặt trầm xuống, biểu tình biến ảo, chậm rãi rút ra song đao bên hông.
“Ta biết ngay hắn sẽ là gánh nặng mà! Thật là phiền phức a!” Từ Mộng Dao hung hăng mắng chửi hai câu, sau đó sắc mặt nàng trở nên kiên định. "Đi thôi, chúng ta vào xem có cơ hội cứu Võ Trạng Nguyên Đăng Long ra hay không.”
Mạnh Kiến Phi gật đầu, ánh mắt hắn có chút bất đắc dĩ.
Từ Mộng Dao chính là loại tính tình như vậy, ngoài miệng từng câu như đao nhưng khi thật sự gặp phải chuyện gì thì nàng so với ai còn mềm lòng hơn.
"Tám tên tội phạm cấp sáu." Mạnh Kiến Phi cầm lấy trường tiên của mình, nhìn về phía khu nhà xưởng bỏ hoang, lắc cổ nói: "Đã lâu rồi ta không có đối mặt với loại khiêu chiến kích thích như vậy, lần trước ta vẫn còn nhớ rõ."
“Câm miệng đi, có thể sống sót rồi cảm khái cũng không muộn.” Từ Mộng Dao lạnh như băng bịt miệng hắn lại, dẫn đầu đi về phía khu nhà xưởng bỏ hoang.
Mạnh Kiến Phi ngoan ngoãn đuổi theo nàng.
Hai người xuyên qua bụi cỏ, đi đến bãi cát đá bên ngoài nhà máy.
Bọn họ nhìn thấy ba người nằm trên mặt đất.
“Đã chết! Tất cả đều là nhất kích tất sát!” Mạnh Kiến Phi nhanh chóng kiểm tra thi thể, ánh mắt lộ ra vài phần kinh ngạc, nói. "Thực lực của tiểu tử này cũng không tệ a.”
Từ Mộng Dao thì lại không quá lạc quan, nói: "Chỉ là mấy tên tội phạm cấp bốn, cấp năm lâu la mà thôi, đổi một tên tội phạm cấp sáu nào đến thì sẽ không giống vậy đâu."