Cao Võ: Đăng Nhập Tương Lai Một Vạn Năm - Dịch

Chương 330 - Chương 330 - Chấn Nhiếp

Chương 330 - Chấn Nhiếp
Chương 330 - Chấn Nhiếp

Hai người chậm rãi tới gần khu nhà xưởng bỏ hoang, gió đêm lay động cỏ cây phía xa xa dẫn tới tiếng sột soạt.

Ánh trăng chiếu xuống, hết thảy có vẻ yên tĩnh tốt đẹp.

Hai người nhíu mày, vẻ mặt nghi hoặc.

Yên tĩnh quá! Yên tĩnh đến mức quỷ dị!

Sự yên tĩnh này quá không bình thường!

Lúc trước bọn họ tới đây trong khu nhà xưởng bỏ hoang còn ầm ĩ như chợ. Nhưng bây giờ một chút âm thanh cũng không có.

“Chẳng lẽ đám tội phạm Mã Quá Vân đã bắt được Lục Thánh rồi ngay lập tức rời đi?” Mạnh Kiến Phi đưa ra một phỏng đoán.

Nhưng hắn lại bị Từ Mộng Dao nhanh chóng phủ định: "Không có khả năng. Chúng ta mới đi được bao xa thì bọn hắn di chuyển mà chúng ta lại có thể nhìn không thấy sao? Hơn nữa một chiếc xe ở cửa cũng không có thiếu a.”

“Vậy là chuyện gì đã xảy ra?”

“Đi vào xem sẽ biết.”

Hai người hít sâu một hơi, từng bước một đi về phía cửa ra vào của khu nhà xưởng bỏ hoang.

Trái tim bọn họ đập nhanh hơn, vẻ mặt trở nên ngưng trọng và nghiêm túc.

Hai người rốt cục đã đứng ở cửa ra vào khu nhà xưởng bỏ hoang.

Từ Mộng Dao nhìn thoáng qua Mạnh Kiến Phi, hai người đều nhìn thấy áp lực và khẩn trương nồng đậm trong mắt đối phương.

Sau một cái ánh mắt, cả hai cực kỳ ăn ý mà hung hăng nắm chặt vũ khí trong tay, mãnh liệt hướng vào trong cửa vọt vào.

Nhưng một giây sau bước chân hai người đều dừng lại tại chỗ.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mà vẻ mặt bọn họ vô cùng hoang mang, trong khoảng thời gian ngắn có chút không kịp phản ứng, giống như đã vào nhầm nhà.

Chỉ thấy trong khu nhà máy bỉ hoang, trên mặt đất nằm ngổn ngang từng cỗ thi thể, máu tươi và tro bụi tụ lại thành dòng, đọng lại thành từng vũng máu đỏ sậm.

Lúc này tên tội phạm Mã Quá Vân sắc mặt trắng bệch quỳ trên mặt đất, hắn quỳ trước mặt một bóng người cao lớn, cả người run rẩy không ngừng.

Bóng người cao lớn kia lúc này đang cầm một miếng vải cẩn thận lau chùi trường thương trong tay. Khi nghe thấy sau lưng có động tĩnh hắn chậm rãi xoay người lại.

Lúc thấy rõ bộ dáng người kia thì con ngươi của Từ Mộng Dao cùng Mạnh Kiến Phi liền hung hăng co rút lại. Vì đó chính là Lục Thánh mà bọn họ vẫn đang tìm kiếm cứu viện.

Lục Thánh nhìn thấy bọn họ mà trên mặt không có chút ngoài ý muốn, chỉ bình thản nói ra: "Các ngươi đến rồi à? Nhiệm vụ đã hoàn thành, tìm người đến rửa sạch đi.”

Tại Thánh Võ Đại thứ bảy, hai nam thanh niên mặc trang phục võ đạo chừng ba mươi tuổi cười cười nói nói từ bên ngoài cổng trường đi vào.

Khi bọn họ đi đến tháp Võ Thánh thì thình lình phát hiện, nơi này lúc xưa cũng không tính là quá náo nhiệt mà bây giờ đã hoàn toàn bị người vây quanh, giống như đang tổ chức một cuộc hội nghị lớn vậy.

"Vãi chưởng, làm sao lại có nhiều người ở đây như vậy? Tất cả đều là sinh viên của Thánh Võ đại! Bọn họ đang làm gì?" Một nam thanh niên kinh ngạc nói ra hai câu, đẩy đẩy đám người muốn chen vào. “Phiền toái nhường đường một chút đi các vị tiểu huynh đệ!”

“Ngươi đẩy cái gì vậy?” Đám sinh viên của Thánh Võ đại bị hắn khoác vai liền truyền ra một cỗ lực phản chấn, đem nam thanh niên trực tiếp lui về phía sau hai bước.

“Ngươi muốn đi vào làm gì?” Một nam sinh cao lớn trầm mặc nhìn nam thanh niên, hỏi.

“Ta...... ta nhận được tin nhắn nên tới xếp hàng vào tháp Võ Thánh.” Nam thanh niên lắp bắp, nói.

"Lần sau lại đến, không thấy chúng ta đang thủ ở tháp à? Ngươi xem náo nhiệt cái gì?" Có người vẻ mặt không kiên nhẫn vẫy vẫy tay với hắn.

“Ta đã đợi mấy tháng rồi a…” Nam thanh niên nhịn không được kêu lên, lời hắn còn chưa dứt thì liền bị đồng bạn che miệng.

“Thật ngại quá, thật ngại quá. Chúng ta không vào tháp, các ngươi cứ tiếp tục thủ tháp đi.” Đồng bạn của nam thanh niên liên tục xin lỗi, sau đó lôi kéo nam thanh niên đi về phía sau.

“Ta dựa vào quy trình chính quy xin vào tháp, vậy dựa vào cái gì không cho ta đi vào chứ?" Sau khi rời xa đám sinh viên, nam thanh niên tránh tay đồng bạn ra, gầm rú lên.

Đồng bạn của hắn biểu tình bất đắc dĩ, chỉ vào đám sinh viên nhốn nháo bên kia, nói: "Ngươi như thế nào một chút ánh mắt cũng không có? Ngươi không thấy trong lòng đám sinh viên của Thánh Võ Đại thứ bảy kia đều nghẹn lại một đoàn lửa giận sao? Ngươi mà còn cứng rắn chen vào thì không cẩn thận sẽ bị bọn hắn đánh đó."

“Ta......” Nam thanh niên há hốc miệng, lúc này hắn mới phát hiện đám sinh viên tụ tập dưới tháp Võ Thánh sắc mặt đều rất khó coi, ánh mắt âm trầm, thậm chí còn nắm chặt nắm đấm nhìn chằm chằm vào bên trong Tháp Võ Thánh.

Đám sinh viên nhìn như rộn ràng nhốn nháo nhưng tiếng nói chuyện cũng không nhiều lắm.

Xa xa nhìn lại trên đầu bọn hắn tựa hồ hội tụ một tầng mây đen thật dày, tùy thời có lôi điện phong bạo từ trong đó nổi lên.

Bình Luận (0)
Comment