“Được rồi, vậy đây là chuyện gì đang xảy ra mà sao lại giống như cha chết vậy?” Nam thanh niên có chút giật mình, nhịn không được thốt ra.
"Ngươi không nghe bọn họ nói à? Bọn họ là đang thủ tháp. Nếu như không thủ tháp thì Thánh Võ Đại thứ bảy sẽ khó giữ được danh ngạch vào tháp Võ Thánh, vậy so với cha chết còn nghiêm trọng hơn nhiều." Đồng bạn chỉ vào một cái màn hình lớn tại trung tâm đám người.
Lúc này trên màn hình lớn đang có một ít bài danh gồm tên + số tầng Tháp Võ Thánh.
Nam thanh niên mắt không tính là sắc bén nên chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy trên màn hình lớn xếp hạng ba hàng đầu.
Xếp hạng thứ nhất là Miêu Nhân Hùng, tầng hai mươi mốt.
Xếp hạng thứ hai là Trần Ý Huyền, tầng thứ mười chín.
Xếp hạng thứ ba là Tiêu Lan, tầng thứ mười tám.
"Vãi, Miêu Nhân Hùng không phải là sinh viên của Thánh võ đại thứ tư sao? Hắn hình như còn rất nổi danh a. Ta ở trên tạp chí đã nhìn thấy qua hắn. Tại Thánh võ đại thứ tư hắn chính là top 1 lão sinh bảng, trên thất thánh bảng xếp hạng thứ sáu." Nam thanh niên kêu lên.
“Đúng vậy.” Đồng bạn gật đầu tán thành.
Bảy cơ sở Thánh Võ đại sẽ có thể khiêu chiến lẫn nhau bằng hình thức vượt tháp võ thánh cùng thủ tháp võ thánh. Chính là tràng diện mà chúng ta hiện tại đang nhìn thấy.”
“Một khi có bên vượt tháp thành công và có bên thủ tháp thất bại, vậy bên thua sẽ phải nhường ra một năm quyền sử dụng tháp Võ Thánh.”
“Loại cạnh tranh lành mạnh này là do ban lãnh đạo của bảy cơ sở Thánh Võ Đại đề ra, lúc trước khi Tháp Võ Thánh mới thành lập đã có quy củ như vậy.”
“Hiện tại Miêu Nhân Hùng của Thánh võ đại thứ tư đã tới vượt tháp, ngươi không thấy Trần Ý Huyền cùng Tiêu Lan là top 1 và top 2 tại Lão Sinh bảng của Thánh Võ Đại thứ bảy đều hiện thân sao?”
“Trách không được bọn họ khẩn trương như vậy, vì một khi thủ tháp thất bại thì suốt một năm sau, sinh viên của Thánh Võ Đại thứ bảy muốn lại tiến vào Tháp Võ Thánh thì cũng giống như chúng ta phải điền vào mẫu đơn trước, sau đó xếp hàng chờ đời suốt nửa năm.”
“Ngươi nói xem chuyện liên quan đến thể diện và tu hành võ đạo lớn như vậy thì bọn họ có dám đánh ngươi hay không? Ngươi cũng đừng nên chạm vào nấm mốc a. Dù sao sau này chúng ta vẫn còn cơ hội, cứ trở về đăng ký lại là được.”
“Thì ra là thế.” Nam thanh niên nghe đồng bạn giải thích, trên mặt lộ ra biểu tình như có điều suy nghĩ.
Hắn đột nhiên nhấc chân đi về phía đám sinh viên đằng trước.
Đồng bạn nóng nảy, hô: "Này, sao ngươi còn không nghe lời khuyên của ta mà còn đi qua đó?”
Nam thanh niên cũng không quay đầu lại, nói: "Ta cũng không có vào trong tháp. Một trận náo nhiệt khó gặp như vậy mà ngươi không nhìn nhưng ta còn muốn nhìn a. Ta trở về làm gì chứ?"
“Ừ nhỉ.” Đồng bạn ngẫm lại hình như rất có đạo lý mà vội vàng đuổi theo.
…
Một nam thanh niên cso thân hình cao lớn, tóc ngắn như kim thép, khí chất dũng mãnh, nhưng sắc mặt lại có chút tái nhợt từ trong tháp võ thánh đi ra.
Khi nhìn thấy người này xuất hiện, các sinh viên của Thánh Võ đại thứ bảy đang vây quanh Tháp Võ Thánh nhất thời lộ ra vẻ thất vọng.
Nhìn xem bảng xếp hạng trên màn hình lớn, thần sắc bọn họ hiện ra sự không cam lòng.
“Aiii, Tiêu Lan cũng đã đi ra, trong tháp chỉ còn lại một mình Trần Ý Huyền là có cơ hội chiến thắng Miêu Nhân Hùng.”
"Tên Miêu Nhân Hùng kia đã quen thuộc hai ngày với Tháp Võ Thánh của Thánh Võ Đại thứ bảy chúng ta, hôm nay hắn liền phát lực. Thật không nghĩ tới hắn lại mạnh như vậy, từ đầu tới cuối không ai có thể theo kịp hắn.”
"Dù sao người ta cũng là thiên tài top 10 của thất thánh bảng, Trần Ý Huyền và Tiêu Lan cùng hắn so sánh thì vẫn có chênh lệch."
“Khó quá rồi.”
Tiêu Lan vừa mới từ trong Tháp Võ Thánh đi ra liền nhìn chằm chằm vào bảng xếp hạng trên màn hình lớn một hồi.
Mấy học sinh cũ quen biết hắn muốn đi lên đỡ hắn thì lại bị hắn đẩy ra cực kỳ táo bạo.
“Cút ngay!”
Nói xong sắc mặt Tiêu Lan âm trầm đi qua một bên.
Nhìn thấy bộ dạng này của Tiêu Lan, tâm tình của đám sinh viên vây xem càng thêm sa sút.
“Nếu như Trần Ý Huyền cũng thua thì chúng ta phải làm sao bây giờ?” Một nữ sinh tóc vàng có chút lo lắng nói: "Vậy chẳng phải một năm sau chúng ta đối mặt mặt với sinh viên của các Thánh Võ Đại khác thì đều sẽ không ngẩng đầu lên được ư? Và còn phải cùng người bên ngoài tranh đoạt mấy cái danh ngạch nhập tháp của trường mình. Ta cũng không muốn như vậy đâu...”
Nàng vừa chưa dứt lời thì liền nghe được phía trước truyền đến từng trận xôn xao.
Nữ sinh tóc vàng ngẩng đầu nhìn, theo bản năng che miệng mình lại.
Đó là một nam thanh niên dáng người thon dài, tướng mạo đẹp trai chậm rãi đi ra khỏi Tháp Võ Thánh.
Trạng thái của hắn tựa hồ cũng không tốt lắm, tinh thần có chút uể oải, giống như thức suốt đêm không ngủ vậy.
“Trần Ý Huyền! Trần Ý Huyền cũng đi ra rồi!”
Đám người vây xem lập tức xôn xao.
Cảm xúc tồn đọng trước đây của bọn họ vào giờ khắc này đều bộc phát, phóng thích ra rất nhiều thất vọng, nóng nảy cùng không cam lòng.
“Trần Ý Huyền vượt tới cửa thứ hai mươi, Miêu Nhân Hùng còn ở cửa thứ hai mươi mốt chưa ra. Xong rồi xong rồi......” Nữ sinh tóc vàng sắc mặt trắng bệch, lẩm bẩm nói: "Nếu ngay cả Trần Ý Huyền cũng thua thì Thánh Võ Đại thứ bảy chúng ta còn có ai có thể là đối thủ của Miêu Nhân Hùng nữa chứ?"
“Xem ra sau này chúng ta thật sự phải cùng đám võ giả bên ngoài chen chúc đi xin phép rồi."