"Đến Thánh Võ Đại thứ bảy rồi."
Bất tri bất giác xe taxi đã dừng lại.
Khi phát hiện Lục Thánh thực sự là sinh viên của Thánh Võ Đại thứ bảy, thái độ của tài xế xe taxi dị thường nhiệt liệt, thậm chí còn chủ động mở cửa cho Lục Thánh.
Lục Thánh nói tiếng cám ơn. Sau khi xuống xe từ xa hắn liền thấy được Lâm Trạch đang đứng ở cửa trường học rướn cổ lên nhìn xem chung quanh.
"Thánh ca!"
Lâm Trạch vừa nhìn thấy Lục Thánh thì liền chạy như điên tới.
Gia hỏa này có lẽ là học theo Lục Thánh mà hiện tại đi đến đâu phía sau lưng cũng đều cõng trường thương.
Hắn lại còn cố ý không tách ra trường thương nên trông rất giống kỵ sĩ, đi ở trong đám người liền có bức cách không gì sánh được. Hắn thường xuyên có thể thu được các loại ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
Lâm Trạch lấy cái này làm kiêu ngạo, dùng lời của hắn để nói chính là: Thứ ta muốn chính là cái hiệu quả này!
"Thánh ca, chào mừng ngươi đã trở về." Lâm Trạch chạy đến trước mặt Lục Thánh, lưu loát tiếp nhận rương hành lý trong tay Diệp Thu, vẻ mặt tò mò dò hỏi: "Làm sao rồi làm sao rồi, nhiệm vụ lần này có khó không, có kích thích không?"
Lục Thánh thuận miệng giải thích hai câu. Sau khi nghe thấy Lục Thánh đã giết chết mấy tên tội phạm bị truy nã và nhìn xem ánh mắt Lục Thánh thì Lâm Trạch liền biến đây là sự thật.
"Giết người á? Thánh ca đã giết người rồi sao?" Lâm Trạch mở to hai mắt, gương mặt khó có thể tin nổi thốt lên.
Lục Thánh nhìn xem Lâm Trạch mang bộ dáng chấn kinh này mà cảm thấy buồn cười.
Tuy rằng Lâm Trạch có thực lực võ đạo không tệ, có thể coi là thiên tài, nhưng dù sao hắn vẫn chỉ là một vị thiếu niên mười tám mười chín tuổi, cho nên chuyện giết người này đối với hắn mà nói quả thật có chút tàn khốc.
Lục Thánh đang lo lắng có muốn cùng Lâm Trạch cường điệu miêu tả một chút về sự hung tàn cùng vô nhân tính của đám người Mã Quá Vân hay không thì lại nghe Lâm Trạch kêu lên.
"Vãi nồi, Thánh ca vậy mà đã giết người! Cảm giác đó có thoải mái không? Lần sau ta cũng muốn tiếp nhận nhiệm vụ bắt tội phạm để giết mấy tên cho thỏa mãn một chút!"
Lúc này Lục Thánh nghiêm trọng hoài nghi trong cơ thể Lâm Trạch đang chứa đựng gen cuồng bạo lực.
Hai người vừa đi vừa nói, một đường đi về phía ký túc xá.
Trên cơ bản đều là Lâm Trạch hỏi, còn Lục Thánh thuận miệng đáp vài câu.
Trên đường đi Lục Thánh thả ra Tinh Thần lực, hắn phát hiện có rất nhiều người đang hướng về phía một cái phương hướng vội vã chạy đi. Trong đó có sinh viên của Thánh Võ Đại thứ bảy, cũng có một chút sinh viên cùng Võ Giả bên ngoài.
Lục Thánh nhìn về phía địa điểm mà đoàn người hướng tới nhìn thoáng qua. Đó là tháp Võ Thánh nguy nga đứng vững trước mắt.
"Làm sao nhiều người như vậy chạy tới tháp Võ Thánh?" Lục Thánh hỏi ra một câu.
Nghe được câu hỏi này Lâm Trạch liền dõng dạc lên, nói: "Đúng rồi đó Thánh ca, trong hai ngày ngươi không ở trường thì Thánh Võ Đại chúng ta đã xảy ra chuyện lớn."
"Mấy tên học sinh cũ của Thánh võ đại thứ tư tới vượt tháp, trong đó tên cầm đầu gọi là Miêu Nhân Hùng có thực lực rất mạnh. Hắn tại Thất Thánh bảng xếp hạng thứ sáu, ngay cả Trần Ý Huyền cùng Tiêu Lan cũng không sánh bằng hắn.
"Trường học của chúng ta có rất nhiều có học sinh cũ đều bị đuổi ra khỏi thủ tháp." Lâm Trạch thở dài, nói ra: "Nhưng ta phỏng chừng trường chúng ta sẽ thủ tháp không được, vì ta mới vừa nhận được tin nhắn của ngươi và đuổi tới, top 2 lão sinh bảng Tiêu Lan vừa lúc đi ra khỏi tháp. Mà top 1 lão sinh bảng Trần Ý Huyền cũng đang nằm lạc ở đâu đó."
Lục Thánh nghe Lâm Trạch nói xong mà trong lòng không có gì ba động, chỉ như là nghe bài văn mới, vì chuyện này và hắn cũng không có mối quan hệ gì lớn.
Nhưng đợi đến khi Lâm Trạch nói ra câu tiếp theo thì bước chân của Lục Thánh đột nhiên ngừng lại.
"Aiii, nếu như những học sinh cũ này không thủ tháp được thì đám sinh viên của Thánh Võ Đại thứ bảy chúng ta sẽ phải lui về phía sau một năm, đều không có đặc quyền khác."
"Nếu chúng ta muốn vào tháp Võ Thánh thì phải giống như đám Võ Giả học. Trước tiên cần xin phép rồi lại xếp hàng choè đợi tận nửa năm."
"Ách, thánh ca, ngươi làm sao vậy?".Lâm Trạch dò hỏi. Hắn hợt phát hiện Lục Thánh đang đứng ở bất động và dùng một loại ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn về phía kia.
"Ngươi làm sao không nói sớm với ta a?"
"Nói sớm cái gì?" Lâm Trạch thấy nhức cả đầu, vẻ mặt mờ mịt hỏi.
Sau một cái hô hấp, thân ảnh Lục Thánh đột nhiên biến mất ở trước mắt Lâm Trạch, để cho hắn chỉ có một câu nhàn nhạt nói lưu lại.
"Ta đi thủ tháp, ngươi giúp ta quán sát hành lý."
"À ừ. . ." Lâm Trạch vô ý thức gật đầu đáp ứng.
Sau đó hấn bỗng nhiên phản ứng kịp, hô to: "Thánh ca, ngươi nói cái gì vậy? Hắn muốn đi thủ tháp sao?"
Lâm Trạch kém chút đã nhảy dựng lên tại chỗ.
"Vãi! Đây chính là đại sự a!"
Nói xong Lâm Trạch cõng trường thương và mang theo rương hành lý của Lục Thánh chạy như điên về phía tháp Võ Thánh.