Thang máy đi tới tầng một, cửa thang máy mở ra, phơi bày ở trước mặt Lục Thánh là một gian phòng có chút rộng rãi.
Nếu nói đây là phòng tu luyện võ đạo thì Lục Thánh cảm thấy không bằng nói đây là phòng nghỉ, bởi vì trong phòng này vậy mà có cả giường.
Ngươi tin được không?
Trong gian phòng này bày ra một cái giường lớn, trên giường không có chăn mà chỉ có một cái gối đầu màu trắng.
Bên giường còn bày biện mấy thứ đồ gồm một cái mũ giáp tràn ngập cảm giác khoa học kỹ thuật, còn có từng cái túi bên trên viết ghi chú chăn đơn bao gối, mời tự thay đổi. Sau đó là nước khử trùng, dụng cụ vệ sinh.
"Ta tự nhiên lại cảm thấy mình đã biến thành người chơi." Lục Thánh nói thầm.
Lục Thánh tại kiếp trước từng thấy qua một bộ phim điện ảnh khoa huyễn, nhân vật bên trong đều mang theo mũ giáp tương tự, tầm nhìn trong thế giới thực tế ảo.
Lục Thánh cảm thụ được cảnh vật chung quanh không chỗ nào là không có mặt ý chí Võ Thánh. Lúc này hắn đối với hình thức huấn luyện trong tháp Võ Thánh cũng có suy đoán đại khái.
Lục Thánh trước tiên đem gối đầu trên giường đổi vỏ, rồi lại dùng nước khử trùng tỉ mỉ lau chùi cái mũ giáp. Sau đó hắn đội mũ giáp lên rồi bình tĩnh nằm trên giường.
Dường như có cây kim lạnh như băng xuyên thấu qua da đầu của Lục Thánh và đâm vào trong đầu hắn. Đương nhiên đây chỉ là một loại cảm giác.
Khi Lục Thánh lần nữa "Mở" mắt ra, hắn thình lình phát hiện mình đã xuất hiện ở bên trong một gian phòng khác.
Gian phòng này so với gian phòng trước đó lớn hơn rất nhiều lần, khắp nơi là một mảnh trắng xóa, trước mặt Lục Thánh còn có thêm một người đang bình tĩnh đứng thẳng.
Lúc này trong lòng Lục Thánh có chút kinh ngạc, thậm chí thần sắc của hắn đều trở nên kỳ quái.
"Không thể nào, không thể nào! Cái gọi là tháp Võ Thánh sẽ không thực sự là một loại hình thức như không gian mộng cảnh chứ?"
Dĩ nhiên đáp án đã rất rõ ràng!
Lục Thánh nhìn xem thân thể và quần áo so với chính mình cũng không tính là tinh tế, nhẹ giọng cảm thán: "Nếu là như vậy thì ta mà không đem cái tháp Võ Thánh tháp phá vỡ kỷ lục, vậy ta sẽ rất có lỗi với những tên Zombie ở trong không gian mộng cảnh bị ta đưa đi suốt một năm qua."
Lục Thánh hoạt động tay chân một chút, thân thể hắn phát sinh tiếng kêu răng rắc, ánh mắt hắn rơi vào trên thân bóng người trước mặt.
Đó là một thiếu niên có tướng mạo bình thường, nhưng đôi mắt hăn lại cực kỳ sáng ngời có thần, trên mặt vẫn còn vẻ ngây ngô, nhiệt huyết dâng trào.
"Đây là dáng dấp của Đàm Trung Ngọc thời niên thiếu sao?" Lục Thánh lẩm bẩm hỏi.
Một giây kế tiếp, thân ảnh của hắn đột nhiên biến mất, rồi bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt thiếu niên kia, khuôn mặt hắn gần như cùng khuôn mặt thiếu niên kia dán mặt vào nhau.
Đáng tiếc là thiếu niên kia cũng không có bị Lục Thánh hù doạ, hắn trực tiếp đánh ra một cú đấm móc nhắm vào cằm của Lục Thánh.
Ầm!!!
Nắm đấm của thiếu niên kia hung hăng nện vào cằm của Lục Thánh, phát sinh ra tiếng vang thanh thúy.
Sau đó thiếu niên kia bỗng nhiên ôm nắm đấm của mình, thần sắc kinh hãi lui về phía sau.
Lục Thánh vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh xoa xoa cái cằm của mình, ánh mắt hắn lộ ra biểu tình như có điều suy nghĩ.
"Thực lực của hắn đại khái là võ giả cấp 2."
"Khi hắn vừa đánh trúng ta thì Tinh Thần lực của ta có nhận lấy sự chấn động, vậy nếu như ta đánh trúng hắn thì sao?"
Lục Thánh thầm nghĩ, rồi nhẹ nhàng đánh ra một quyền vào mặt thiếu niên kia.
Lúc này Lục Thánh cách thiếu niên kia một đoạn khoảng cách bảy, tám mét. Nhưng khi nắm đấm của Lục Thánh hạ xuống thì hắn đã đến trước mặt thiếu niên kia.
Một quyền này của Lục Thánh tựa như vượt qua không gian, đạt được hiệu quả vô hạn kéo dài.
Nhưng trên thực tế đây chỉ là do tốc độ cùng lực lượng của Lục Thánh đã đạt tới một cái trình độ nào đó mà tạo ra ảo giác.
Ầm!!!
Nắm đấm của Lục Thánh rơi vào trên mặt thiếu niên kia, mặt mũi của thiếu niên kia lập tức bị vặn vẹo, nghiền nát. Cuối cùng ngay cả đầu của thiếu niên kia cũng đã bị hắn đấm nổ.
"Ta là người có tâm lượng không lớn, dù là Võ Thánh mà nếu đánh vào mặt ta thì ta nhất định cũng sẽ đánh trở về." Lục Thánh nhàn nhạt nói.
Thiếu niên kia bị đánh chết mà cũng không có thi thể lưu lại, hắn trực tiếp tiêu tán trong hư không.
Trong quá trình này Lục Thánh cảm giác được chính mình bị cướp đoạt một tia Tinh Thần lực, nó đã dung nhập vào bên trong vùng không gian này.
Cùng lúc đó một đạo thân ảnh mới cũng lập tức xuất hiện ở trước mắt Lục Thánh.
"Chẳng những không có quà tặng mà ngược lại còn lấy đi sao?" Lục Thánh như có điều suy nghĩ, đôi mắt hắn sáng lên nói. "Ta dường như đã minh bạch nguyên lý của cái tháp Võ Thánh này."