"Miêu Nhân Hùng lúc trước nhập học cũng là võ bảng nhãn toàn quốc, thiên phú võ đạo của hắn phóng nhãn khắp bảy cơ sở Thánh võ đại cũng là tồn tại cao cấp nhất, huống chi hắn còn có thời gian tu luyện nhiều hơn bốn năm so với Lục thánh."
“Chênh lệch thời giant u luyện bốn năm cũng không phải dễ dàng san bằng như vậy.”
Có mấy vị học sinh cũ của Thánh Võ Đại thứ tư đi theo Miêu Nhân Hùng đều đang thảo luận về Lục Thánh, nhịn không được cười trêu chọc.
"Đám sinh viên của Thánh Võ Đại thứ bảy thật là thú vị, học sinh cũ còn không có tác dụng mà bây giờ lại đem hi vọng ký thác ở trên người một cái tân sinh viên. Thật sự là buồn cười chết người a.”
Đám sinh viên của Thánh Võ Đại thứ bảy trợn mắt nhìn hắn, nhưng lại tìm không ra lời phản bác nào có lực.
Không ít học sinh cũ vây quanh Trần Ý Huyền tự nhiên cũng nhìn thấy bóng lưng Lục Thánh đi vào Tháp Võ Thánh.
“Ý Huyền, Lục Thánh năm nhất đã đi vào.”
Trần Ý Huyền liếc mắt một cái rồi liền thu hồi ánh mắt, gật đầu, nói: "Ta thấy được, cứ để cho hắn vào đi. Thiên tư của Lục Thánh rất tốt, so với ta còn tốt hơn nhiều. Lần này có thể để cho hắn trước tiên cảm thụ một chút chênh lệch thực lực giữa hắn cùng sinh viên năm tư, đối với võ đạo ngày sau của hắn phát triển rất có trợ giúp.”
“Có lẽ qua vài năm nữa Lục Thánh sẽ có thể tiến vào top 10 Thất thánh bảng, thậm có thể chí thống trị cả một giới. Nhưng bây giờ thì..."
Trần Ý Huyền nhìn xem bảng xếp hạng trên màn hình lớn, lúc này Miêu Nhân Hùng đã đạt tới tầng hai mươi hai.
Trần Ý Huyền có vẻ uể oải, lắc đầu thở dài, nói: "Quá khó khăn.”
Hắn làm sinh viên năm tư của của Thánh Võ Đại thứ bảy nên hắn đối với Tháp Võ Thánh trường mình hẳn là quen thuộc nhất.
Nhưng cho dù như vậy mà hắn vẫn kém Miêu Nhân Hùng là kẻ từ bên ngoài tới khiêu chiến. Điều đó đã chứng minh điều gì?
Điều đó chứng minh chênh lệch thực lực giữa Trần Ý Huyền và Miêu Nhân Hùng đã lớn đến trình độ nếu như bọn hắn đao binh gặp nhau, vậy chỉ trong vòng vài chiêu Trần Ý Huyền sẽ bị thua.
“Top 10 a! Đây chính là thực lực của top 10 Thất Thánh bảng sao?” Trần Ý Huyền nhỏ giọng cảm thán, liên tục cười khổ.
...
“Bây giờ vào Tháp Võ Thánh đã không cần xếp hàng sao?”
Lục Thánh đứng trong đại sảnh trống rỗng, trước mặt hắn chỉ có người phụ nữ ở cửa sổ hắn đã gặp mặt mấy lần trước.
“Không cần.” Người phụ nữ đáp, nàng vừa đăng ký cho Lục Thánh vừa tò mò nhìn về phía cửa.
“Sao lần này Thánh Võ Đại thứ bảy chỉ có một mình ngươi? Không có ai khác à?”
“Ngươi đi ra ngoài kêu nhiều người vào đi, tiểu tử kia của Thánh Võ Đại thứ tư sắp phá kỷ lục của các ngươi rồi kìa."
Lục Thánh nhận thẻ sinh viên, bình tĩnh nói: "Yên tâm, hắn không phá được đâu, một mình ta là đủ rồi.”
Người phụ nữ nghe Lục Thánh nói vậy thì liền sửng sốt vài giây. Thẳng đến khi Lục Thánh đã đi vào thang máy thì nàng mới phục hồi tinh thần lại.
“Cái đệt, tiểu tử này so với tiểu tử họ Miêu kia còn điên hơn a.”
...
Nữ sinh vác đao mang vẻ mặt thất vọng trở về.
Chuyện khiến cho người ta khó chịu nhất trên thế giới này không phải là không có hy vọng. Mà là sau khi nhìn thấy hy vọng nhưng lại cảm thấy tuyệt vọng mới là sự sụp đổ lớn nhất.
Nữ sinh vác đao trên đường trở về thì trong đầu nàng không ngừng chiếu lại thành tích Lục Thánh đã đạt được trong phòng tu luyện vũ khí lạnh.
Nàng càng nghĩ càng cảm thấy Lục Thánh có khả năng đánh bại Miêu Nhân Hùng, và thành công bảo vệ thể diện cho Thánh Võ Đại thứ bảy.
Nhưng Lục Thánh lại không đi học, chuyện này thật sự là quá không khéo!
Chẳng lẽ đây là định mệnh sao?
Nữ sinh vác đao mang bộ dáng bi thảm của nữ chính trong phim truyền hình, nàng hướng lên trời căm giận mắng to một câu, sau đó liền đi trở về bên cạnh đồng bạn của mình.
Nữ sinh tóc vàng nhìn thấy nữ sinh vác đao đi về thì tò mò hỏi: "Người mà ngươi đi tìm đâu rồi?”
Nữ sinh vác đao lắc đầu.
“Rốt cuộc là ai mà có thể được ngươi cho là lợi hại như vậy?” Nữ sinh tóc vàng hỏi tận gốc rễ.
Nữ sinh vác đao đã không có tâm tư trả lời, chỉ cười khổ nói ra: "Là ai cũng không quan trọng, người đó cũng không có ở trường, ta căn bản không có cơ hội chứng minh.”
“Xì, thần thần bí bí.” Nữ sinh tóc vàng khinh bỉ nói ra, sau đó đem đại đao hợp kim trả lại cho nữ sinh vác đao.
"Trả lại cho ngươi nè. Sau này ở trường học ngươi có thể đừng mang thanh đao rách này theo được không? Nó cũng quá vướng bận đi."
“Lục Thánh năm nhất vừa mới tiến tháp, một đám người chen tới chen lui mà ta phải ôm đồ chơi cồng kềnh này của ngươi làm ta thiếu chút nữa té ngã." Nữ sinh tóc vàng oán giận, nói.
Nữ sinh vác đao ngay từ đầu còn thờ ơ không muốn nghe, nhưng khi nghe đến hai chữ Lục Thánh thì cả người nàng trực tiếp nhảy dựng lên.
“Ngươi nói cái gì? Lục Thánh năm nhất sao? Lục Thánh đã vào tháp rồi ư?”
Nữ sinh tóc vàng bị bộ dáng kích động của đồng bạn làm cho sợ đến ngây người, vội vã gật đầu nói: "Đúng vậy, hắn vừa mới đi vào.”
Nữ sinh vác đao vội vàng nhìn lên màn hình lớn. Quả nhiên dưới cùng màn hình đã xuất hiện tên Lục Thánh.
“Thật tốt quá!”
Nữ sinh vác đao hung hăng siết chặt nắm tay, trong ánh mắt vốn ủ rũ của nàng một lần nữa hiện ra ánh sáng, cả người nàng giống như lập tức sống lại.
Ánh mắt nữ sinh vác đao sáng quắc nhìn chằm chằm vào bảng xếp hạng thành tích của Lục Thánh trên màn hình lớn, trong mắt nàng bao hàm vẻ chờ mong.
Nàng cũng không biết vì sao mình lại có lòng tin với Lục Thánh như vậy, và vì sao nàng hưng phấn như thế.
Có lẽ đây là một loại kiêu ngạo thuộc về fan cuồng!
Nữ sinh vác đao ở trong lòng âm thầm nói ra.
...